Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1712 - Vẫn là người trong thành chơi lớn

Tu vi đã đột phá Thái Ất kim tiên.
Hơn nữa còn lấy thân phận bình dân, không gia nhập môn phái, không thi vào học viện tu luyện Tiên Đường, dựa vào nghị lực của chính mình cùng với linh căn hạ đẳng, tu luyện đến Thái Ất kim tiên, trở thành tổng bổ đầu của Lục Phiến Môn.
Cộng thêm Lục Phiến Môn mà Quách Lập thống lĩnh chuyên lùng bắt đạo tặc lừa đảo, giết người phóng hỏa trong dân gian, nên thường tiếp xúc với bách tính bình dân.
Mà Quách Lập làm người chính trực, xử sự công bằng, đối nhân xử thế không a dua nịnh bợ, không khuất phục trước quyền quý, không bao che tội phạm, cho nên rất được bách tính Đại Đường kính trọng.
Người đời khen tặng danh hiệu Quách Cự Hiệp.
Mấy người không ngờ, vụ án của Tiều Cái lại kinh động đến cả Quách Cự Hiệp.
Cho nên cực kỳ kinh hãi.
Cũng vì Tiều Cái mà lo lắng không thôi.
Lỗ Trí Thâm phục hồi tinh thần, nhíu mày nói.
“Sao chuyện này lại...”
Hắn thấp giọng,
“Kinh động đến cả đại thần thế? Tiều Cái không có mặt mũi lớn vậy đâu nhỉ?”
Tống Giang cũng thấp giọng đáp: “Nghe nói, vụ án của Lương Trung Thư là do Quách Cự Hiệp phụ trách. Lão Tiều nuốt di sản của Lương, Quách Hiệp nhất định sẽ xen vào.”
Mọi người: “...”
Lỗ Trí Thâm cảm khái: “Lão Tiều cũng thật xui xẻo.”
Lâm Xung: “Ta nghĩ hắn vẫn rất may mắn. Có thể trốn thoát khỏi tay Quách Cự Hiệp, không phải may bình thường đâu.”
“Đúng vậy, với tu vi của Tiều Cái, làm thế nào mà hắn chạy thoát được?”
Lỗ Trí Thâm rất thắc mắc.
“Tiều đại ca, ngươi nói truy bắt mấy ngày trời, sao Quách Lập lại không thấy chúng ta nhỉ?”
Trong một căn miếu đổ nát ở nơi rừng sâu núi thẳm.
Tiều Cái, Ngô Dụng, Lưu Đường và ba huynh đệ họ Nguyễn đang thở hổn hển, vẻ mặt chật vật ngồi trên bức tường đổ.
Để tránh né sự truy nã của Quách Lập, bọn họ điên cuồng sử dụng thuật độn thổ, lúc này đều đã chạy đến kiệt sức.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Lưu Đường lau mồ hôi trên mặt, thắc mắc hỏi Tiều Cái.
“Có nhiều lần Quách Lập đã sắp đuổi tới chúng ta. Rõ ràng chúng ta trốn dưới đất cách hắn không xa nhưng hắn lại không thấy chúng ta. Theo lý thuyết, lấy tu vi của hắn phải dễ dàng phát hiện ra chúng ta mới đúng.”
Ba huynh đệ họ Nguyễn nghe Lưu Đường hỏi cũng tỏ ra không thể hiểu nổi.
Nguyễn Lão Đại suy đoán: “Chẳng lẽ tên Quách Lập kia là có tiếng không có miếng? Nhưng hắn có thể trở thành tổng bổ đầu của Lục Phiến Môn đều là từng bước đi lên đấy.”
Tiều Cái cũng nói: “Nếu hắn không có bản lính thật sự thì chúng ta đã chẳng bị đuổi theo chật vật như vậy.”
“Vậy vì sao hắn lại không nhìn thấy chúng ta?”
Nguyễn Tiểu Nhị hoài nghi nói.
“Chẳng lẽ hắn đang chơi mèo vờn chuột?”
Nguyễn Tiểu Thất bực bội nói với Ngô Dụng: “Quách Lập không nhàm chán như Triển Chiêu đâu.”
Triển Chiêu: Ngươi nói vậy cũng nghe được hả?
“Đúng là chuyện lạ!”
Lưu Đường nói.
Tiều Cái nghĩ ngợi một lát, quyết định nói cho mọi người biết phát hiện của hắn mấy ngày nay.
“Thật ra ta đoán được một ít nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
Tất cả mọi người tỏ vẻ tò mò nhìn Tiều Cái.
Tiều Cái lấy làm lạ nói: “Có phải trước đó chúng ta nghe phong thành từ chỗ Tống Giang, Bạch Thắng bị bắt, sau đó chúng ta tập hợp, cảm thấy không ổn bèn nhanh chóng chạy trốn không?”
Lưu Đường: “Đúng vậy. Chúng ta chưa chạy được bao xa, Quách Lập đã đuổi tới. Nếu không phải nhãn lực của hắn không tốt thì chắc chúng ta đã bị hắn bắt được rồi.”
Tiều Cái: “Ban đầu Quách Lập đuổi theo, chúng ta dùng liễm tức thuật trốn trong rừng rậm. Lúc đó trong lòng ta cực kỳ lo lắng, chỉ cảm thấy lần này coi như xong đời. Nhưng đúng lúc này, nê hoàn cung trong cơ thể ta đột nhiên sinh ra một khí tức đạo văn đặc biệt. Ta bị cỗ khí tức đạo văn này bao lấy, cảm giác mình như dung hòa thành một thể với hoa cỏ cây cối, thiên địa càn khôn xung quanh, tuy hai mà một. Lúc đó ta không nghĩ nhiều, dùng cỗ khí tức này bao phủ tất cả mấy người chúng ta. Không ngờ Quách Cự Hiệp lại không phát hiện ra chúng ta. Mà từ đó về sau, mỗi lần Quách Cự Hiệp sắp đuổi kịp chúng ta, ta lại lập tức dùng cỗ đạo văn này giấu đi khí tức mọi người, vậy mà thoát được truy quét của Quách Cự Hiệp.”
Bọn họ nghe Tiều Cái giải thích, không khỏi ngạc nhiên.
“Cỗ đạo văn trong nê hoàn cung của Tiều đại ca rốt cuộc là thứ gì? Lại có thể che giấu khí tức của chúng ta?”
Lưu Đường tò mò hỏi.
Tiều Cái tỏ ra nghi hoặc đáp: “Ta cũng không biết. Cỗ khí tức đạo văn này cứ tự nhiên mà có thôi.”
Hai mắt Ngô Dụng lóe sáng,
“Chẳng lẽ trước kia Tiều đại ca từng tu luyện công pháp đặc biệt nào đó?”
Tiều Cái lắc đầu nói: “Hoàn toàn không. Các ngươi biết rõ mà, ta chỉ tu luyện Thác Tháp Thôi Thể Quyết. Đây là công pháp luyện thể thuần túy, căn bản không có năng lực ẩn giấu khí tức.”
“Vậy thì đúng là chuyện lạ.”
Mọi người đều không hiểu được.
“Lý huynh, ngươi có biết nguyên nhân không?”
Hoa Tử Hư tò mò hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Ặc, là ta ra tay giúp đỡ hắn.”
Dù sao Tiều Cái cũng mời hắn đi ăn vài lần, tất nhiên hắn không thể ngồi yên nhìn Tiều Cái bị bắt. Cho nên lúc Tiều Cái ở Đức Thắng Lâu, Lý Nguyên có mời hắn uống mấy chén Thanh Phong Túy.
Trong mấy chén Thanh Phong Túy mà Tiều Cái uống có chứa một cỗ đạo văn có thể che giấu khí tức.
Coi như trả lại nhân tình cho Tiều Cái.
Song nhân tình đã trả hết, sau này hắn chắc chắn sẽ không ra tay giúp Tiều Cái nữa.
Biết được nguyên nhân, mọi người đều ngẩn ra.
Rõ ràng họ không ngờ Tiều Cái không bị bắt lại là nhờ Lý Nguyên.
Nhưng ngẫm kỹ lại, việc này cũng là hợp tình hợp lý.
Dù sao Lý Nguyên ra tay chỉnh được cả Cao Cầu, ngay cả sự tồn tại trâu bò như Chưởng Ấn Thượng Cung cũng từng đi làm tiểu nhị cho hắn.
Giúp Tiều Cái trốn khỏi sự truy bắt của Quách Cự Hiệp chắc cũng chẳng có gì khó khăn với Lý Nguyên nhỉ?
Hơn nữa, trong số những người quen của Tiều Cái cũng chỉ có Lý Nguyên là có năng lực này.
“Ha ha, nếu Lý huynh đã giúp lão Tiều thoát khốn thì sao không nói sớm, hại ta mấy ngày nay cứ lo lắng cho lão Tiều mãi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận