Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 945 - Khốn cảnh của Lý Tú Ninh và Đại Tự Tại (2)

Một nữ tu sĩ khác tên là Vân Lam cũng mở miệng hỏi, sắc mặt mang theo vẻ lo lắng nồng đậm.
Đại Tự Tại nói: “Các ngươi không nghe thấy là chuyện rất bình thường, vi sư cũng là lần trước đến mua điện thoại mới biết được vị đại năng ẩn thế này. Còn Lý tiền bối có thể khiến Phật môn kiêng kỵ hay không, điều này chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.”
Lý Tú Ninh nhìn bốn phía, nói: “Chúng ta nhanh đi, đứng ở chỗ này sẽ ùn tắc giao thông đó.”
Đám người Đại Tự Tại nghe vậy, không khỏi nhìn thoáng qua xung quanh.
Quả nhiên, xung quanh bọn họ có vô số người đi đường dừng lại.
Những người này dường như đều là nam tử, nhìn chăm chú bọn họ liên tục, nhìn không chớp mắt.
Đặc biệt là trên mặt của vài người còn lộ ra vẻ vô cùng hèn mọn.
Điều này khiến cho Đại Tự Tại cùng với đệ tử Đại Tự Tại cung chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, nổi da gà.
Không nói thêm gì nữa, Đại Tự Tại vội vàng kêu đệ tử bước nhanh hơn.
Lúc sắp đi tới quán trọ, Đại Tự Tại nhắc nhở đệ tử: “Nhớ kỹ, lát nữa nhìn thấy Lý tiền bối, tuyệt đối không được mất lễ tiết.”
“Đệ tử nhớ kỹ.”
Nữ tu sĩ xung quanh vội vàng đồng ý nói.
Đồng thời, mọi người càng tò mò Lý Nguyên mà sư phụ xưng hô tiền bối đó.
Rốt cuộc đối phương có tu vi gì lại có thể khiến sư phụ kính trọng như thế? Rất nhanh, đám người đi đến quán trọ dưới sự dẫn dắt của Lý Tú Ninh.
Lý Tú Ninh vén rèm cửa cho sư phụ, mời sư phụ và các vị sư tỷ đi vào quán trọ trước.
“Ting ting ting.”
Vân Hà đang muốn bước vào quán trọ, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng chuông gió trên rèm cửa có chút không đúng.
Không khỏi dừng bước, tò mò nhìn chuông gió bề ngoài thoạt nhìn bình thường đó.
“Sao tiếng chuông này lại có loại hiệu quả khiến cho người ta ngưng thần tĩnh khí vậy?”
Vân Hà kỳ lạ hỏi.
“Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được, nghe thấy tiếng chuông này giống như sắp tiến vào giác ngộ, hiệu quả còn lợi hai hơn so với chúng ta tắm mộc linh, sau đó đốt linh hương.”
Vân Lam nghe Vân Hà nói, vội vàng đồng ý gật đầu.
Mà lời nói của hai người họ cũng lập tức khiến cho đệ tử khác đồng tình.
“Vậy mà hai sư tỷ cũng cảm nhận được, ta còn tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, không ngờ lại là thật.”
“Lẽ nào chuông gió này là linh bảo gì sao? Có thể giúp người ta giác ngộ?”
“Không thể nào, nếu như là linh bảo, sao có thể treo nó trên rèm cửa được?”
Đại Tự Tại nghe thấy sự nghi hoặc của đệ tử, không khỏi mở miệng nói: “Chuông gió này đúng là một Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, có thể trợ giúp tu sĩ ngưng thần tĩnh khí, tăng nhanh tốc độ giác ngộ.”
Nghe sư phụ nói, ngoại trừ Lý Tú Ninh ra thì tất cả đệ tử Đại Tự Tại cung đều nhìn chuông gió, khiếp sợ mở to hai mắt.
Biểu cảm có vẻ đặc biệt nghẹn họng, không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ không ngờ chuông gió này chẳng những thật sự là linh bảo, hơn nữa còn là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.
Phải biết rằng, đám người trong số bọn họ, đừng nói là có được, thậm chí ngay cả thấy cũng chưa từng thấy một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm nào.
Mà có người lại tùy ý treo Tiên Thiên linh bảo cực phẩm ở trên rèm cửa, hai bên đối lập, mọi người không chỉ có loại xúc động lau nước mắt.
“Thật sự là phung phí của trời.”
“Treo ở chỗ này cũng không sợ bị người ta trộm.”
“Nếu như tặng cho ta thì tốt biết bao!”
“Cũng không biết ai lại có thể bại gia như vậy?”
Đại Tự Tại thấy đám đồ đệ nhìn chằm chằm vào chuông gió chảy nước bọt, lập tức có loại xúc động che mặt.
Chúng ta tốt xấu gì cũng là danh môn đại phái, không nên có dáng vẻ chưa từng thấy qua sự đời như vậy có được không?
Các ngươi không cảm thấy mất mặt, nhưng sư phụ cảm thấy mất mặt

Nàng nhẫn nhịn chửi bới, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở đệ tử: “Còn không mau lau nước bọt của các ngươi? Đừng có dáng vẻ chưa thấy sự đời như vậy.”
Vân Tiêu bất đắc dĩ nói: “Treo Tiên Thiên linh bảo cực phẩm ở trên rèm cửa, đệ tử quả thật chưa từng thấy qua sự đời lớn như vậy.”
Đám người Vân Lam vội vàng gật đầu theo: “Bọn ta cũng chưa từng thấy qua sự đời lớn như vậy!”
“Cảm giác trước kia sống vô ích rồi.”
Đại Tự Tại nói: “Chỉ một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm đã khiến các ngươi kinh ngạc thành như vậy. Nếu đợi lát nữa các ngươi nhìn thấy Hỗn độn chí bảo, Hỗn độn linh căn, thậm chí là linh đan cực phẩm trong quán trọ.”
“Tẩy kết tinh cùng với chén đũa dùng Tiên Thiên linh bảo cực phẩm chế tác, các ngươi còn không trực tiếp điên sao?”
Vân Hà, Vân Lam và các đệ tử Đại Tự Tại cung cảm thấy có thể sư phụ mình bị đả kích quá lớn nên điên rồi.
Bắt đầu nói nhảm rồi.
Hỗn độn linh căn, Hỗn độn chí bảo? Có thể sánh với tẩy kết tinh của linh đan cực phẩm? Hồng hoang có mấy thứ này sao?
Vân Hà không khỏi cẩn thận hỏi sư phụ: “Sư phụ, ngươi không sao chứ?”
Vân Lam cũng thăm dò hỏi: “Sư phụ, ngươi còn nhận ra bọn ta không?”
Đại Tự Tại không rõ nguyên nhân nhìn hai đệ tử, kỳ lạ nói: “Các ngươi chẳng phải là phí lời sao? Đã dạy bảo nhiều năm như vậy, ta còn có thể không nhận ra các ngươi sao?”
Vân Hà và Vân Lam thấy sư phụ còn biết mình, không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, vẫn may, sư phụ còn nhận ra bọn ta, chứng tỏ vẫn chưa điên hoàn toàn, chỉ là nói chuyện có chút không bình thường mà thôi.
Đại Tự Tại nhìn vẻ mặt của hai đệ tử, rốt cuộc cũng hồi phục lại.
Nàng tức giận đánh đầu của hai đệ tử: “Sư phụ không điên, ta nói đều là thật.”
Vân Hà và Vân Lam ôm đầu, có chút ngượng ngùng thè lưỡi, Vân Lam giải thích nói: “Vừa rồi sư phụ nói bậy cái gì mà Hỗn độn linh căn, Hỗn độn chí bảo, đương nhiên là ta cho rằng sư phụ… bị cái đó, không thể trách ta nghĩ nhiều được.”
Vân Hà tán thành gật đầu.
Đại Tự Tại nói: “Sư phụ không nói nhảm, trong quán trọ này thật sự có Hỗn độn linh căn và Hỗn độn chí bảo, cho nên lúc này mới nhắc nhở các ngươi trước, đợi lát nữa đừng quá kinh ngạc, tránh cho sư phụ mất mặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận