Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2071 - Quá xảo quyệt rồi!

“Nực cười, việc này còn cần nghĩ chắc, người nào không muốn lừa nàng vào?”
“Đúng vậy, nếu không phải bọn ta phối hợp, không nói toạc nội tình trong đó với tiểu cô nương này, tiểu cô nương sao có thể bị lừa.”
Tất cả Đại Đạo Thiên Ma, đều cảm nhận được chỗ không giống bình thường từ bộ y phục trên người Đát Kỷ.
Tất cả mọi người đều hiểu, nếu như mình có thể lấy được bộ y phục này, thực lực nhất định có thể tăng lên gấp bội, từ đó vượt xa Đại Đạo cùng giai.
Vì vậy, mọi người đều không muốn để người khác lấy được.
Nghe tranh luận của những người này, Đát Kỷ mới hiểu được, vì sao đám người này phải hao tâm tổn huyết, lừa nàng vào đây.
Thì ra là để lấy được Hồng mông chí bảo nàng mặc trên người, từ đó thoát vây.
Thực sự đủ âm hiểm!
Suy nghĩ của Đát Kỷ nhanh chóng chuyển động, nghĩ cách thoát vây.
Bây giờ, nàng bị vây trong đám Đại Đạo Thiên Ma, như một con kiến hôi, bị một đám cự long vây khốn, tùy thời đều có thể khó giữ mạng nhỏ.
Chỉ là, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không nghĩ ra được cách nào tốt để thoát vây.
Dù sao, Hồng Mông đại trận gì đó này, ngay cả hàng ngàn vạn cường giả Đại Đạo đồng thời xuất thủ, cũng không thể phá vỡ, làm sao nàng có thể phá vỡ màn sáng phòng ngự của Hồng Mông đại trận, chạy ra khỏi Hồng Mông đại trận được?
Mà thực lực của nàng và những Đại Đạo Thiên Ma này, chênh lệch quá lớn, càng không phải là đối thủ của những Đại Đạo Thiên Ma này.
Nàng cũng không biết, chính mình có nên gọi gia trưởng -- cầu lão ca đến đây hỗ trợ hay không.
Dù sao số lượng Đại Đạo Thiên Ma nơi này quá nhiều, Đát Kỷ lo lắng lão ca không phải là đối thủ, nếu như gọi lão ca tới, làm cho lão ca cũng rơi vào trong nguy hiểm, vậy thì hộc máu mất.
Khó nghĩ!
Đát Kỷ rất ưu thương.
Chỉ hy vọng những người này vì tranh đoạt Hồng mông chí bảo của ta, không ai nhường ai, sau đó vung tay đánh nhau, đến mức lưỡng bại câu thương, như vậy, có lẽ ta còn có thể có một xíu hi vọng sống.
Đát Kỷ nhìn Đại Đạo Thiên Ma tranh luận không ngừng xung quanh, trong lòng âm thầm cầu khẩn.
Ngay lúc các Đại Đạo Thiên Ma vì quyền sở hữu của Hồng mông chí bảo mà không ai nhường ai, chỉ thấy một Thiên Ma hình cây to lớn vô cùng, thình lình bay tới tinh vực này.
Đại Đạo Thiên Ma hình cây này, cao không đo được, rộng không biết bao nhiêu.
Lá cây rậm rạp xanh tươi, uy áp hỗn độn, soi sáng hồng mông, quanh huyền quang đạo văn chi chít, tỏ ra sáng chói chú mục vô cùng.
Đạo văn mỗi chiếc lá của nó ngưng tụ ra, nhìn còn huyền ảo ngưng thật hơn thế giới Hồng Hoang.
Rễ cây khổng lồ của nó, bay múa trong hư không, hỗn độn xung quanh, vậy mà bị rễ cây cắn nuốt.
Trên thân cây thô chắc của Thiên Ma hình cây, có một khuôn mặt người già nua.
Khí tức nó phát ra, so với Đại Đạo xung quanh, còn lẫm liệt khủng bố hơn gấp mấy lần.
Mà Đại Đạo Thiên Ma xung quanh, nhìn thấy Thiên Ma hình cây đến, lập tức tập thể dừng khắc khẩu.
Ánh mắt nhìn Thiên Ma hình cây, tỏ ra rất dè chừng.
Đát Kỷ thấy thế, cũng không kiềm được tò mò nhìn về phía Thiên Ma hình cây này, âm thầm đánh giá không ngừng.
“Món chí bảo này thuộc về ta.”
Thiên Ma hình cây nhìn Hồng mông chí bảo trên người Đát Kỷ, trực tiếp tuyên bố ý đồ của mình.
Giọng điệu tuy bình tĩnh, lại ẩn chứa bá đạo không cho phép người khác chất vấn.
Nghe thấy lời này của Thiên Ma hình cây, trên mặt Ngư Tẩu do dự một hồi, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Hoàng Ngự, người này là bọn ta lừa vào, ngươi lại muốn cướp lấy chí bảo, thế này không tốt lắm đâu?”
Hoàng Ngự (Thiên Ma hình cây) hờ hững liếc mắt nhìn Ngư Tẩu, lạnh lùng nói: “Không tốt thì ngươi nhịn.”
“Ngươi!” Ngư Tẩu nghe thấy lời bá đạo của Hoàng Ngự, tức khắc tức giận đến mức hai khuôn mặt đầu cá đồng thời tái mét.
Hồ Cơ cũng không nhịn được lên tiếng nói: “Hoàng Ngự, ngươi đừng quá bá đạo, ngươi tuy lợi hại, nhưng bọn ta nhiều người như vậy, cũng không phải dễ chọc!”
Thiên Ma sừng trâu nghe vậy, lập tức theo đó gật đầu nói: “Đúng, bọn ta không sợ ngươi đâu.”
Hoàng Ngự lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh: “Phải không?”
Hai chữ vừa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy rễ cây của Hoàng Ngự, thình lình bắn ra bốn phương tám hướng.
Tốc độ của những rễ cây này, sớm đã vượt qua thời không và thời gian, Đại Đạo Thiên Ma xung quanh, rất nhiều người đều không kịp phản ứng, đã bị rễ cây quấn chặt thân thể.
Mà thân thể một khi bị rễ cây cuốn lấy, bản nguyên linh khí trên người những Đại Đạo Thiên Ma, liền không chịu khống chế chảy vào rễ cây.
Cũng có một số Đại Đạo Thiên Ma phản ứng nhanh, cảm thấy không đúng, hoặc là trực tiếp lẩn trốn, hoặc là tế ra hộ thuẫn phòng ngự ngăn cản công kích của rễ cây.
Nhưng mà, rễ cây chằng chịt xung quanh, che khuất bầu trời.
Hơn nữa có thể trực tiếp xuyên qua thời không và không gian bất đồng.
Lại thêm ngăn cản của Hồng Mông đại trận, cho nên Đại Đạo Thiên Ma xung quanh căn bản không có chỗ có thể trốn.
Rất nhiều Đại Đạo Thiên Ma mới chạy trốn một lát, đã bị rễ cây đuổi theo, sau đó bị cuốn lấy chặt chẽ.
Cho dù có Đại Đạo Thiên Ma dùng pháp lực vô thượng, thành công chặt đứt rễ cây truy kích chính mình, nhưng ngay sau đó, lại có càng nhiều rễ cây công kích bọn họ.
Những rễ cây này, dường như hoàn toàn không phá hủy hết được.
Phá hủy rồi lại có, phá hủy rồi lại có.
Vì vậy, rất nhiều Thiên Ma, đều bị Hoàng Ngự công kích không khác mấy, khiến cho tay chân luống cuống.
“Chết tiệt, Hoàng Ngự, chẳng lẽ ngươi muốn làm địch với tất cả bọn ta à?”
Ngư Tẩu vừa ứng đối công kích của rễ cây chằng chịt xung quanh, vừa tức hổn hển chất vấn Hoàng Ngự.
Hoàng Ngự không cho là đúng nói: “Các ngươi nên hỏi lại chính mình, là muốn làm địch với ta ư?”
“Hoàng Ngự, ngươi kiêu ngạo quá rồi đây!”
Hồ Cơ the thé kêu lên.
Hoàng Ngự cười khẩy, không nói gì.
Hắn vừa tiếp tục công kích Đại Đạo Thiên Ma xung quanh, vừa đưa ánh mắt nhìn về phía Đát Kỷ.
Đồng thời, một cái rễ cây, công kích về phía Đát Kỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận