Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1040 - Hồng Quân cũng bị dọa

Thần Niệm lại không để ý đến mấy thuộc hạ của mình, lúc này hắn đang bị khách điếm kia làm khiếp sợ.
Bởi vì hắn phát hiện, từng ngọn cây cọng cỏ trong khách điếm này, một cái ngói một viên gạch lại tràn đầy sự bất phàm, ẩn chứa đạo văn Hỗn Độn.
Ví dụ như sàn nhà là Hỗn Độn kiến mộc, cái bàn là sinh mệnh thụ, vách tường là Hỗn Độn huyền kim, bùn đất là Hỗn Độn tức nhưỡng… Toàn bộ những thứ này đều là Hỗn Độn chí bảo cực phẩm trong truyền thuyết.
Mỗi một thứ đều có thể tạo ra tồn tại vô thượng trong thế giới Hồng Hoang.
Mà ở trong khách điếm này lại có không biết bao nhiêu Hỗn Độn linh căn như vậy sinh trưởng.
Ngoại trừ Hỗn Độn linh căn ra thì thứ khiến cho Thần Niệm trợn mắt há hốc mồm là Đại Đạo pháp võng trên bầu trời khách điếm.
Nó là tồn tại còn cao cấp hơn cả Thiên Đạo pháp võng.
Là hiện thân của Đại Đạo.
Chỉ có mỗi Đại Đạo pháp võng này thôi, Thần Niệm đã không còn lòng tin mình có thể đánh vỡ.
Cung điện của hắn ở Mãng Hoang đã được xem là kiến trúc xa hoa hùng vĩ tuyệt thế, tương đương với một món Hỗn Độn linh bảo.
Nhưng mà so sánh cung điện của hắn với khách điếm này còn không quý giá bằng một cái bàn ở khách điếm này.
Trong lúc khiếp sợ, trong lòng hắn cũng sinh ra vô số nghi hoặc.
Hắn có chút khó hiểu, cái Đại Đạo pháp võng trên bầu trời này, còn có cả Hỗn Độn linh căn trong khách điếm, rốt cuộc là tồn tại từ trước đến nay hay là có ai bố trí?
Nói tương đối thì Thần Niệm càng nguyện ý tin tưởng rằng Đại Đạo pháp võng và Hỗn Độn linh căn ở khách điếm này tồn tại từ xa xưa.
Bởi vì hắn không cảm thấy có người có thể bố trí ra được pháp võng đẳng cấp như vậy, trồng được nhiều Hỗn Độn linh căn như thế.
Với cảnh giới bây giờ của hắn, mặc dù hắn có thể làm được chuyện ấy nhưng lại không biết phải cần bao nhiêu kỷ nguyên thời gian, cần tiêu hao bao nhiêu pháp lực mới có thể làm được.
Chắc không có khả năng, bên trong Hồng Hoang này còn có Đại Đạo tồn tại chứ?
Thảo nào trước đó ta nhìn không thấu chuyện xảy ra trong khách điếm, thì ra khách điếm này đã bị Đại Đạo pháp võng bao phủ.
Trong lòng Thần Niệm âm thầm cảm khái.
Chính vì trước đây hắn không nhìn thấy chuyện xảy ra trong khách điếm nên Thần Niệm cũng không biết hành vi Lý Nguyên làm với Hoàng Triều, Linh hoa, Viên Chiến.
Hắn giống như Mộng Yểm trước đây, nghĩ rằng Lý Nguyên chỉ là một con kiến hôi nhỏ bé không đáng bận tâm.
Mặc dù Thần Niệm bị khách điếm này làm cho hoảng sợ nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài mặt.
Mà là nhìn chằm chằm Lý Nguyên, lộ ra vẻ bất ngờ.
Hắn không thể ngờ được, nam nhân không có tu vi này biết được trạng thái tồn tại của hắn.
Hắn biết những người khác nhau nhìn thấy hình tượng của hắn cũng sẽ khác.
Phải biết rằng đây chính là hình thái đặc trưng của Đại Đạo.
Nhưng rõ ràng hắn không có tu vi mà?
Nhìn không ra bất kỳ khí tức của pháp tắc huyền quang gì trong cơ thể hắn.
Làm sao hắn biết được?
Chẳng lẽ là đoán?
Nhưng hắn cũng không hỏi ra câu hỏi trong lòng mình với Lý Nguyên, một con giun dế sao xứng cho hắn mở miệng.
Hắn nhìn về phía Đát Kỷ, người có hai món Hỗn Độn chí bảo.
“Dâng Hỗn Độn chí bảo của ngươi cho ta, ta có thể cho ngươi trở thành người hầu thị cận của ta.” Thần Niệm mở miệng nói với Đát Kỷ.
Giọng nói tràn đầy đạo vận cực kỳ thần bí khiến người ta không chịu được muốn làm theo ý chỉ của hắn.
Các Chí Tôn Viêm Ma, Tiên Nghịch nghe thấy dự định của Thần Niệm thì đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Đát Kỷ.
Có thể trở thành tay sai bên cạnh Thần Niệm đại nhân, dưới ánh mắt của bọn họ thì đây chính là chuyện vô cùng vinh quang.
Ngay khi Thần Niệm vừa mở miệng, Nghê Thường trên người Đát Kỷ đột nhiên phát ra huyền quang ấm áp, trực tiếp ngăn lại âm thanh tràn đầy thần vận Đại Đạo của Thần Niệm bên ngoài, khiến cho Đát Kỷ căn bản không chịu ảnh hưởng của Thần Niệm.
“Ha ha.”
Nàng nghe yêu cầu của hắn thì không khỏi cười lạnh hai tiếng, châm chọc nói: “Mặc dù dung mạo ngươi xinh đẹp nhưng không thể không biết xấu hổ như vậy. Ta cho ngươi chí bảo, ngươi còn để cho ta làm người hầu, sao ngươi không làm người hầu cho ta? Đúng rồi.”
Dường như Đát Kỷ nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra vẻ mặt hưng phấn, nàng nói với Thần Niệm: “Nếu như ngươi ngồi xổm xuống đất, sủa ba tiếng chó kêu cho ta thì ta sẽ tặng cho ngươi Khai Thiên phủ, thế nào?”
Trời ạ!
Đám người Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu, Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Viêm Ma thấy Đát Kỷ lại không khách sáo với Thần Niệm như vậy thì không khỏi âm thầm đổ mồ hôi lạnh vì nàng.
Phải biết rằng đối phương là Đại Đạo đó, tồn tại chỉ có trong truyền thuyết, cho tới bây giờ chưa ai thấy chân nhân của Đại Đạo.
Vậy mà lại dùng giọng điệu này nói với đối phương, muốn hắn học tiếng chó sủa, không sợ bị một ngụm nước bọt của Thần Niệm dìm chết à?
Mặc dù các nàng đều biết tu vi của Lý Nguyên rất cao, có thể cũng là Đại Đạo.
Nhưng các nàng cũng không biết, thực lực của Lý Nguyên và Thần Niệm, người nào mạnh hơn?
Cho dù Lý Nguyên mạnh hơn một chút thì e rằng cũng khó mà đánh bại Thần Niệm.
Giống như Thánh Nhân cùng giai rất khó đánh bại nhau.
Đại Đạo muốn đánh bại Đại Đạo, chỉ sợ là càng khó hơn phải không?
Vì vậy, lời Đát Kỷ châm chọc Thần Niệm này, thật sự là quá to gan.
Đến cả Hồng Quân cũng bị dọa sợ.
Bọn họ không biết, Thần Niệm sẽ xử trí loại cuồng đồ này thế nào?
So với khiếp sợ của mọi người, ngược lại từ đầu đến cuối Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như nước.
Bình tĩnh như bình thường uống trà thơm của mình.
Không hề có ý trách cứ muội muội mình.
Ngược lại, hắn còn thấy muội muội nói rất hay.
Để cho muội muội của hắn làm người hầu thị cận của người khác, đã từng hỏi ý kiến ca ca là hắn chưa?
Ngược lại Thần Niệm không nổi trận lôi đình như người thường vì bị Đát Kỷ châm chọc mà vẫn vô cảm như trước.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn thở ơ với sự mạo phạm của Đát Kỷ.
Uy áp khủng bố, dời sơn lấp hải từ trên người Thần Niệm có thế phá hủy kéo dài, bao trùm về phía Đát Kỷ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận