Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 904 - Lục Nhĩ Mi Hầu xuất thế.

Quan hệ của Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên khiến cho Chuẩn Đề đạo nhân không dám đích thân ra tay.
Mấy trăm năm trước, trong lúc vô tình hắn quen biết Lục Nhĩ Mi Hầu, biết được Lục Nhĩ Mi Hầu thần thông quảng đại, sức chiến đấu mạnh mẽ, bèn có ý kết giao, không ngờ rằng cuối cùng lại có đất dụng võ.
Chuẩn Đề đạo nhân đưa Cấm Kim Cơ cho Lục Nhĩ Mi Hầu sau đó dặn dò vài câu rồi cáo từ rời khỏi sơn cốc.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn Chuẩn Đề đạo nhân rời đi, trên gương mặt nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Trong lòng hắn biết rất rõ mục đích Chuẩn Đề đạo nhân bảo hắn đi đối phó với Tôn Ngộ Không.
Lục Nhĩ lắng nghe vạn giới, biết được tên tuổi Càn Khôn không phải là giả.
Muốn dùng hắn mượn đao giết người, he he, đao thì ta nhận còn giết người thì thôi đi!
Hơn nữa muốn làm sư phụ của ta, ngươi còn kém xa!
Lục Nhĩ Mi Hầu nhớ lại cảnh lúc trước Lý Nguyên truyền thụ công pháp cho hắn, mặc dù Lý Nguyên nói hắn không phải là đồ đệ của Lý Nguyên, nhưng trong lòng của Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn luôn xem Lý Nguyên là sư phụ.
Còn về Chuẩn Đề đạo nhân, nếu như trước khi Lục Nhĩ Mi Hầu còn chưa gặp Lý Nguyên thì hắn vẫn sẽ cảm kích đối phương bằng lòng thu nhận hắn làm đồ đệ, nhưng bây giờ hắn đã không coi trọng điều đó nữa.
Nhưng mà mặc dù hắn không nghe theo xúi giục của Chuẩn Đề đạo nhân đi đối phó Tôn Ngộ Không, nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu vẫn cảm thấy rất hứng thứ với Tôn Ngộ Không.
Dường như Tôn Ngộ Không cũng tu luyện công pháp nhục thân thành Thánh, hơn nữa đối phương cũng tinh thông phép biến hóa giống như hắn, Kim Cô Bổng cũng có mấy phần giống với Hỗn Độn Đạo Thai thụ của hắn.
Do đó, hắn cũng muốn so tài với Tôn Ngộ Không một lần để xem ai lợi hại hơn.
Suy nghĩ một lúc, Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức đứng dậy bay đến Tây Ngưu Hạ Châu.
Hắn giỏi lắng nghe cho nên biết rất rõ vị trí mà Tôn Ngộ Không đang ở.
Nhóm người của Tôn Ngộ Không lúc này đã băng qua Lưu Sa Hà đi được mấy tháng rồi, ra khỏi đại mạc lại nhìn thấy non xanh nước biếc.
Nhưng mà tâm trạng của Sa Tăng và Đường Tăng lúc này không hề vui vẻ khi thấy núi xanh nước biếc, ngược lại hai người tỏ ra vô cùng đau buồn.
Lúc này mọi người đang nghỉ ngơi dưới một bóng râm, chỉ thấy Thiết Phiến công chúa niềm nở cầm quạt Ba Tiêu quạt cho Tôn Ngộ Không.
Còn Bạch Tinh Tinh thì lại bóp vai Tôn Ngộ Không, vừa bóp vừa quan tâm hỏi han sức lực có vừa phải hay không.
Sa hòa thượng nhìn thấy chỉ biết niệm a di đà phật, cùng là đi thỉnh kinh tại sao ta không có được đãi ngộ như vậy?
Bên kia.
Trư Bát Giới lại tươi cười rót nước cho Xuân Tam Nương, còn dùng cái áo cà sa xấu xí của hắn quạt cho Xuân Tam Nương.
Đường Tăng lau mồ hôi trên trán, nhìn dáng vẻ Trư Bát Giới nịnh bợ Xuân Tam Nương càng nhìn càng thêm chán ghét.
Bà nó, Trư Bát Giới chỉ biết nịnh hót Xuân Tam Nương, sao không rót nước, quạt mát cho vi sư chứ?
Không nhìn thấy trên trán vi sư đổ đầy mồ hôi sao?
Từ lần trước sau khi thoát khỏi thế giới Phật Quốc, Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa còn có Xuân Tam Nương vẫn luôn đi theo nhóm người thỉnh kinh.
Đường Tăng cũng từng nói bóng nói gió rằng trong nhóm của mấy người xuất gia lẫn vào một vài nữ nhân thì không hay.
Người khác còn cho rằng bọn họ là một đám hoa hòa thượng.
Nhưng mà Đường Tăng không quản nổi Tôn Ngộ Không.
Còn về Trư Bát Giới, hắn nói hắn với Xuân Tam Nương trong sạch.
Mặc kệ mọi người có tin hay không, dù sao hắn và Xuân Tam Nương tin là được.
y, càng ngày càng khó dẫn dắt nhóm này mà!
Đường Tăng thầm buồn rầu.
Hắn muốn niệm kinh để phiền muộn trong lòng được bình tĩnh trở lại.
Kết quả bỗng nhiên hắn nhớ lại, mấy hôm trước hắn đánh cược với Tôn Ngộ Không bị thua, đã không thể niệm kinh trong lúc nghỉ ngơi nữa.
Bỏ đi, vẫn nên tống cổ bọn họ ra ngoài, không nhìn thấy lòng không phiền.
Nghĩ đến đây, Đường Tăng liền lên tiếng hỏi: “Lương khô đã sắp hết rồi, các ngươi ai đi mua một ít lương khô đây?”
“Sư phụ để ta đi cho.” Sa hòa thượng vội vàng nói.
Không thể tiếp tục ở đây nhìn Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới ân ái nữa, hàm răng ê đến mức sắp rớt ra luôn rồi.
Nhưng mà Đường Tăng lại nhìn Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới: “Đại Thánh, Bát Giới, hai người các ngươi nhanh nhẹn, hay là các ngươi đi đi.”
Hai người này mà đi thì mấy hồng nhan họa thủy này cũng phải đi, có thể thanh tịnh được một chút.
Tôn Ngộ Không đương nhiên hiểu ý của Đường Tăng.
Nhưng mà sở dĩ hắn giữ Bạch Tinh Tinh và Thiết Phiến công chúa lại và âm thầm xúi giục Trư Bát Giới nịnh bợ Xuân Tam Nương là bởi vì ngầm ảnh hưởng đến Phật tâm của Đường Tăng.
Hắn đứng dậy nói: “Chuyện nhỏ thế này cứ để một mình ta đi thôi.”
Thiết Phiến công chúa nghe vậy vội vàng nói: “Ta cùng đi với ngươi.”
Bạch Tinh Tinh cũng không chịu thua kém: “Ta cũng muốn đi.”
Tôn Ngộ Không phất tay nói: “Các ngươi không cần đi ở lại đây đợi ta là được rồi.”
Nói rồi từ trong đòn gánh hắn lấy ra một ít ngân lượng lập tức bay đi tìm chợ phiên, chuẩn bị mua lương khô.
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ, Tôn Ngộ Không vác một cái túi ở sau lưng bay về.
Thiết Phiến công chúa nhìn thấy Tôn Ngộ Không vội vàng rút chiếc khăn hương từ trong ngực ra lau mồ hôi cho Tôn Ngộ Không.
“Không Không, vất vả cho ngươi rồi.”
Lục Nhĩ Mi Hầu nghe vậy da đầu tê rần, thực sự quá buồn nôn.
Tôn Ngộ Không này chính là do Lục Nhĩ Mi Hầu biến hóa thành.
Trong lòng hắn phỉ nhổ, nét mặt lại không hề thay đổi phớt lờ đi: “Không vất vả gì hết.”
Trư Bát Giới vội vàng chạy tới, nhanh chóng lấy cái túi trên lưng Tôn Ngộ Không xuống: “Hầu ca, lần này mua được đồ ăn ngon gì vậy? Ồ thịnh soạn quá, có bánh hấp, màn thầu và bánh bao.”
Trư Bát Giới vội lấy vài cái đi đến bên Xuân Tam Nương lấy lòng nói: “Tam Nương ngươi muốn ăn cái gì?”
Tam Nương chỉ vào bánh hấp: “Ăn bánh hấp đi.”
“Được, vậy ta ăn màn thầu và bánh bao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận