Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 410 - Lý Nguyên là gia của ta (2)

Hơn nữa trong mỗi phòng đều đặt một món nhạc khí khác nhau, chắc khoảng hơn một trăm cái nhiều vô số kể.
Cho dù là phòng ốc hay là bàn ghế, nhạc cụ, mỗi một thứ đều tỉ mỉ không tì vết, vô cùng khéo léo.
Thần thức của Khổng Tuyên đã đạt đến cảnh giới vô cùng tinh tế, bất cứ một chi tiết nào không thoát khỏi sự tra dò của hắn.
Nhưng mà hắn lại không hề phát hiện được điểm bất thường nào từ trên cái hộp thu âm này.
Hắn cảm thấy những thứ này đều là thật.
Chỉ cần phóng to ra là có thể vào sống trong cung điện, có thể cầm nhạc khí diễn tấu, cây quế có thể sinh trưởng, ánh trăng có thể hóa thành Thái âm tinh treo trên chư thiên.
Cái hộp thu âm này dường như không phải là hộp thu âm mà là một thế giới Đại Thiên.
Khổng Tuyên không thể nào tưởng tượng được làm thế nào mà Lý Nguyên có thể làm hộp thu âm nhỏ như hạt cát lại to như thế gian như vậy.
Kỹ thuật này quả thật có thể so với sáng tạo thế giới luôn rồi.
Khổng Tuyên bây giờ có thể dám chắc một trăm phần trăm, Lý gia vô cùng phi thường.
Không phải đơn giản là một Địa Tiên kỳ như hắn thể hiện đâu.
Chỉ là không biết, cái hộp thu âm này được làm từ nhiều Hỗn độn linh tài như vậy, rốt cuộc đạt đến cấp bậc nào?
Hậu thiên linh bảo? Tiên thiên linh bảo? Hay là Tiên thiên chí bảo?
Lý Nguyên đánh giá chiếc hộp thu âm một lượt, vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.
Nhạc khí trong cầm phòng của hắn đều bị muội muội dọn sạch sẽ rồi, cho nên hắn đặc biệt làm một hộp thu âm đựng những nhạc khí mới làm của hắn, hơn nữa lúc bình thường có thể lấy ra nghe nhạc, có thể xem như một công đôi việc.
Lý Nguyên nhẹ nhàng xoay quả cầu thủy tinh một cái, một tiếng đàn vô cùng đẹp đẽ chậm rãi phát ra từ trong hộp thu âm.
Bức taượng Hằng Nga kia cũng bắt đầu chậm rãi múa, điệu múa tựa như mộng ảo, biểu cảm đầy đủ, cho dù so với điệu múa của Hằng Nga thật sự không hề thua kém.
Khổng Tuyên nghe thấy tiếng đàn êm ái, nhìn tiên tử trong quả cầu thủy tinh đang múa dưới ánh trăng, trái tim bỗng bị khều một cái, chìm đắm vào trong đó không thể thoát ra được.
Từ trước đến nay hắn chưa từng được nghe âm luật êm tai như thế, giống như đạo âm đang chuyển động.
Hắn cũng chưa từng nhìn thấy điệu múa đẹp đẽ đến thế, so với tất cả các vũ cơ mà hắn từng thấy trước đây còn thướt tha hơn vạn lần.
Đây chính là một thưởng thức về thính giác và cả thị thác không gì sánh kịp.
Mãi cho đến khi khúc nhạc kết thúc, Khổng Tuyên mới tỉnh táo lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào hộp thu âm, cảm thán không thôi: “Tiên âm như thế, điệu múa kỳ ảo như vậy, thật sự là thế gian vô song. Nếu như trên thế gian này thật sự có tiên tử mặc nghê thường thướt tha như tượng người này vậy thì tốt biết bao.”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Tượng người này ta làm theo dáng vẻ của một nha hoàn của ta, thật sự có trên thế gian này.”
Cằm của Khổng Tuyên rơi xuống đất: “Thế mà lại là nha hoàn của ngươi?”
Hắn không ngờ, ngoài một Thược Dược khuynh nước khuynh thành ra, Lý Nguyên còn có một nha hoàn thướt tha duyên dáng như thế này nữa.
Sự khác biệt giữa người với người lại lớn như vậy sao?
Thật khiến người khác căm ghét!
“Xoạt xoạt!”
Trong lúc Khổng Tuyên đang cảm thán bỗng nghe thấy tiếng quét tước truyền vào tai.
Khổng Tuyên quay đầu nhìn thì thấy Dương Hòe đang cầm cây chổi quét đá vụn ở trên mặt đất.
Hắn thấy tình hình như vậy, da mặt lập tức co rúm, đau đớn vô cùng.
Đây là Hỗn độn linh tài đó nha!
Sao có thể quét dọn như quét rác vậy?
Khổng Tuyên đè nén nỗi đau hỏi Lý Nguyên: “Lý gia, những vật liệu này ngươi định xử lý thế nào?”
Lý Nguyên loay hoay với chiếc hộp thu âm, không thèm ngẩng đầu: “Vứt đi thôi.”
Trái tim Khổng Tuyên run lên.
Mẹ ơi, đây đều là Hỗn độn linh tài, thiên tài địa bảo mà người khác giành giật đến sứt đầu mẻ trán, sao có thể vứt được chứ?
Hắn vội vàng lấy lòng: “Hi hi, Lý gia, những thứ này nếu ngươi đã muốn vứt vậy tặng cho ta có được không?”
“Không được.” Lý Nguyên trực tiếp lắc đầu.
Những vật liệu này hắn muốn vứt cũng là vứt vào trong không gian hồng mông.
Đương nhiên không được để lại trong hồng hoang.
Nếu không, một khi người khác có được những vật liệu này sẽ trực tiếp phá vỡ cân bằng thực lực ở hồng hoang.
Thấy Lý Nguyên từ chối, Khổng Xuyên vội cầu xin: “Lý gia, Lý tổ tông, dù sao ngươi không cần nữa, cho ta đi.”
Vứt đi là phung phí của trời á!
Lý Nguyên còn đang ở trong không gian hồng mông đương nhiên không thể coi là phung phí của trời.
Nhưng mà hắn thấy dáng vẻ đáng thương của Khổng Tuyên, hơn nữa còn gọi luôn tổ tông.
“Bỏ đi, ngươi đi nhặt một cái đi, chỉ được nhặt một cái.”
Mặc dù chỉ được nhặt một cái khiến Khổng Tuyên hơi thất vọng, nhưng vẫn tốt hơn là không được. Hơn nữa đây là Hỗn độn linh tài, có thể có được một cái đã là cơ duyên vô cùng to lớn rồi.
“Đa tạ Lý gia, sau người ngươi chính là gia gia ruột của ta!”
Nói rồi hắn định chạy đi nhặt một miếng Hỗn độn linh tài, nét mặt vui mừng khôn xiết.
Nhưng mà lúc hắn vừa quay người Lý Nguyên lại lên tiếng gọi hắn lại: “Này, ngươi không được lấy nữa.”
“Tại sao?” Gương mặt Khổng Tuyên liền cụp xuống, vô cùng khó hiểu.
Đã nói rồi mà, sao nhanh như vậy đã nuốt lời rồi.
Lý Nguyên nói: “Ta không muốn là gia gia ruột của ngươi.”
Con cháu có chuyện, làm gia gia ruột không thể trơ mắt ngồi nhìn không quan tâm, phiền phức lắm, cho nên Lý nguyên thật sự không muốn là gia gia ruột của Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên đầy sửng sốt.
Lại vì nguyên nhân này nên mới nuốt lời.
Bởi vì không muốn làm gia gia ruột của ta?
Lần đầu tiên Khổng Tuyên phát hiện thế mà lại có người không muốn làm gia gia.
Ngươi làm gia gia của ta sao mà lại giống như ta đang lợi dụng ngươi thế?
Khổng Tuyên nhịn cơn mỉa mai trong lòng, hắn vội sửa lời: “Nếu ngươi không thích là gia gia ruột vậy ta vẫn gọi ngươi là Lý gia nhé.”
Chỉ cần ngươi cho ta Hỗn độn linh tài, gọi tổ tông cũng được luôn.
Lý Nguyên hài lòng gật đầu: “Đi lấy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận