Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1405 - Lão tăng quét rác bắt đầu ra vẻ! (2)

Ta không sánh bằng!
Hạo Thiên và Dao Trì cũng vô cùng kinh ngạc.
Hơn nữa còn có chút hoảng hốt.
Chủ yếu là vì Liễu Phàm ứng đối quá dễ dàng.
Có cảm giác thực lực đối phương vượt xa họ quá nhiều.
Nhưng làm sao có thể?
Vượt xa bọn họ rất nhiều, chẳng phải là Thánh Nhân ư?
Người kia sao có thể là Thánh Nhân?
Hay là cây chối trong tay đối phương thật ra lại là một món chí bảo khó lường?
Vậy nên mới nhẹ nhàng chặn công kích từ hai ta?
Tuy rằng hoảng hốt, nhưng động tác của Hạo Thiên và Dao trì không hề do dự.
Ngay khi hai người bật ra suy nghĩ này, xung quanh cơ thể họ lập tức hiện ra vô số phép tắc, đạo ấn, chuẩn bị tiếp tục tấn công Liễu Phàm.
Song, những phaép tắc, đạo ấn còn chưa kịp bay đến chỗ Liễu Phàm thì đối phương đã quay sang nhìn Hạo Thiên, Dao Trì, bình thản nói một câu: "Quỳ xuống đi!"
Bụp bụp!
Chưa kịp phản ứng, Hạo Thiên và Dao Trì đột nhiên kinh hãi phát hiện pháp lực trong cơ thể mình đã đông cứng lại.
Đồng thời, thân thể cũng khuỵu xuống một cách mất kiểm soát.
Bất kể họ thôi thúc pháp lực ra sao, pháp lực cứ như thể rơi vào đầm lầy thời gian vậy, thường phải vận rất nhiều sức lực mới có thể điều động một chút.
Đối mặt với nguy cơ trước mắt, căn bản không thể làm gì.
"Ầm!"
Hai tiếng nổ lớn vang lên.
Hai người Hạo Thiên và Dao Trì đã bị đánh ngã từ không trung xuống mặt đất.
Mấu chốt là tư thế sau khi hai người rơi xuống, quả đúng là bộ dạng quỳ gối.
Còn Liễu Phàm đứng cách không xa vị trí mà Hạo Thiên và Dao Trì.
Cảm giác như Hạo Thiên và Dao Trì cùng chủ động quỳ xuống.
Cảnh tượng này lập tức làm tất cả mọi người nhìn đần cả ra.
Như Lai không kìm chế được mà há hốc mồm.
Hắn không ngờ Liễu Phàm chỉ nói một câu nhưng lại khiến Hạo Thiên và Dao Trì không thể không cúi đầu quỳ gục!
Thực lực lớn nhường nào đây?
Dù sao thì Chuẩn Thánh chắc chắn không thể làm được điều này!
Lẽ nào lão tăng quét sân kia đúng là Thánh Nhân?"
Nghĩ tới khả năng này, Như Lai kích động đến mức ngừng thở.
Nếu đúng thế, cũng tức là phật môn lại có thêm một Thánh Nhân.
Vậy phật môn có thể hoàn toàn đè đầu Huyền môn rồi!
Diệu Giác đứng một bên cũng kinh ngạc đến mức con ngươi sắp lồi ra.
Cho dù có tận mắt chứng kiến, nhưng hắn cũng không dám tin vào hai mắt mình, dẫu sao kia cũng là Hạo Thiên, Dao Trì chuyên đời thích phán xét và độc đoán.
Đã từng học đạo với Thánh Nhân.
Nhưng Liễu Phàm lão tổ, chỉ tỏ vẻ qua loa lại có thể bắt nhân vật có thực lực nhường ấy quỳ xuống, vậy thực lực của Liễu Phàm mạnh đến đâu chứ?
Minh Sơn tự chúng ta đã cho ra một đại năng xuất chúng, chẳng phải sắp bay cao hay sao?
Nghĩ tới đây, cơ thể dưới lớp tăng bào của Diệu Giác nhất thời kích động đến mức run lên.
So kích động của Như Lai và Diệu Giác, Trương Bách Nhẫn chỉ thấy tóc gáy dựng thẳng, vô cùng kinh hãi.
Hắn chẳng ngờ Hạo Thiên và Dao Trì lại thua như thế.
Không có chút sức kháng cự nào.
Lẽ nào đối phương là Thánh Nhân?
Trương Khai Thái nhìn cha mẹ nuôi quỳ trước mặt Liễu Phàm, hắn cảm thấy da đầu sắp nứt toác ra.
Lão tăng quét sân kia sao lại mạnh thế chứ?
Đấy là đá lên tấm thép mà...!
Chuyện này phải giải quyết hậu quả như thế nào mới ổn thoả đây?
Tại sao tình tiết càng lúc càng trở nên thay đổi triệt để vậy?
Haiz, ta thực sự không nên can thiệp vào diễn biến của nó!
Trong số tất cả, nếu muốn nhắc đến người khiếp đảm nhất, đương nhiên phải xét tới hai người trong cuộc là Hạo Thiên và Dao Trì.
Bọn họ không thể tin bản thân lại thua như thế.
Lại còn quỳ dưới chân kẻ địch.
Cảm giác nhục nhã khổng lồ khiến Hạo Thiên và Dao Trì suýt nghiến nát răng lợi mình.
Cảnh tượng này dường như đã làm họ đến khi xưa, lúc bị Lý tiền bối thao túng trong nỗi sợ hãi.
Lão tăng quét sân mạnh đến đâu?
Hắn là Thánh Nhân sao?
Tại sao bọn ta luôn là người bị thương?
Mặc dù bị ép quỳ nhưng Hạo Thiên và Dao Trì vẫn cố đứng lên.
Đáng tiếc, bất luận họ dùng thủ đoạn gì, họ cũng bị dao động phép tắc thời gian quật về y như cũ.
Khiến họ không thể phản kháng.
Trong lòng Hạo Thiên tràn đầy nỗi tuyệt vọng.
Hắn không biết kết cục gì đang đợi chờ mình?
Vì sao hồng hoang có nhiều yêu nghiệt đến vậy?
Mà ta đều gặp phải là sao?
Tại sao?
"Gì đây, không ngờ chỗ này náo nhiệt thế..."
Một giọng điệu đầy tò mò, đột nhiên bất thình lình vang lên bên tai mọi người.
Trương Khai Thái kinh ngạc phát hiện một tiểu cô nương mặc váy bồng minh phủ hoàng long đế vương vô cùng hoa lệ đã đứng giữa đám đông tự lúc nào.
Tiểu cô nương thoạt nhìn mới chỉ tám, chín tuổi nhưng trông rất nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, dung mạo kia dường như có thể khiến cả thế giới muốn cưng chiều.
Mặc dù trông có vẻ non nớt dễ thương nhưng Trương Khai Thái vẫn cảm nhận được một thứ khí thế uy nghiêm khó có thể địch lại từ trên người đối phương.
Sự uy nghiêm này khiến người ta cảm thấy ngạt thở hơn cả uy nghiêm phát ra từ thiên tử là Trương Bách Nhẫn và Hạo Thiên.
Khiến người khác không dám nhìn thẳng, thôi thúc họ muốn tôn thờ.
Kết hợp với dáng vẻ non nớt mềm mại của đối phương, mang đến cho mọi người cảm giác tương phản mạnh mẽ, tò mò nàng là ai?
Nàng đến đây từ bao giờ?
Trương Khai Thái vô cùng kinh ngạc và hiếu kỳ!
Nhìn thấy cô bé nọ, Như Lai không khỏi để lộ vẻ khiếp sợ.
Sao bà cô này lại tới đây?
Hắn không kịp ngờ vực, vội vàng tiến lên đứng trước cô bé, chắp tay trước ngực, hành lễ với nàng một cách kích cẩn : "Hoá ra là Nữ hoàng Tiên đường đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, mong nữ hoàng thứ tội! Nàng chính là Nữ hoàng Tiên đường!"
Không ngờ Nữ hoàng Tiên đường trông nhỏ như vậy!
Trương Khai Thái tỏ vẻ bừng tỉnh.
Đặc biệt là khi hắn thấy thái độ mọi người đối xử với Nữ hoàng Tiên đường ra sao, thái độ cung kính thế nào, hắn lại càng cảm khái hăng hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận