Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 231 - Lục Áp cũng sụp đổ!!

Nghĩ tới đây, hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt thành thật hỏi Lý Nguyên: “Ta chuẩn bị tham dự một chuyện lớn, Lý đạo hữu có thể suy tính một chút cho ta xem, chuyến này ta có thuận lợi hay không?”
Lý Nguyên không chút hoang mang nói: “Ngươi muốn chủ động đặt mình trong sát kiếp, tham dự Phong Thần, chuyện này nguy hiểm vạn phần, hơi không cẩn thận sẽ thành vạn kiếp bất phục, làm nô bộc cho người khác.”
Ầm! Lục Áp chỉ cảm thấy đầu nổ vang, đột nhiên da đầu nổ tung.
Hắn trợn mắt há mồm nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt hoảng sợ nói không ra lời.
“Thậm chí ngay cả chuyện này ngươi cũng có thể suy tính ra?”
Giọng hắn vô cùng khô khốc, giống như là bị người khác bóp cổ.
Không người nào có thể nhận thức được giờ phút này trong lòng Lục Áp có bao nhiêu rung động.
Đúng là hắn chuẩn bị tham dự lượng kiếp Phong Thần, bởi vì có người hứa cho hắn nhiều lợi lộc.
Nhưng chuyện này liên quan đến Thánh Nhân, coi như là Thánh Nhân không thể suy tính ra, vì sao một tu sĩ Địa Tiên lại rõ ràng vấn đề này như thế? Rốt cuộc Lý Nguyên là sự tồn tại gì? Tại sao có thể không cần tốn nhiều sức đã nói ra bí mật lớn nhất trong lòng hắn. Lục Áp nghĩ đến nát óc, không nghĩ thông nguyên nhân trong đó.
Hắn cũng nghĩ tới Lý Nguyên có phải ẩn giấu tu vi hay không.
Nhưng mà có thể giấu diếm tu vi ở trước mặt hắn, sợ rằng chỉ có Thánh Nhân mới có thể làm được.
Dĩ nhiên hắn sẽ không tin tưởng Lý Nguyên là Thánh Nhân.
Chẳng lẽ người này thật sự là con của Thiên Đạo, thế nên lúc này mới sinh ra. Mặc dù trong lòng Lục Áp kinh hãi vạn phần, nhưng hắn rất nghi ngờ năng lực thôi diễn của Lý Nguyên.
Chỉ nghĩ là bản thân gặp được người kỳ quặc.
Hắn nghe Lý Nguyên nói hắn nguy hiểm vạn kiếp bất phục, không khỏi cảm thấy bất an.
Hắn vội vàng khiêm tốn hỏi Lý Nguyên: “Không biết chuyện này có thể có phương pháp giải cứu không?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Về chuyện lượng kiếp, thay đổi trong nháy mắt, bây giờ ta nói cho ngươi biết phương pháp giải cứu, không phải phương pháp giải cứu chân chính của ngươi.”
Dựa theo quỹ tích của cuộc chiến Phong Thần ban đầu, Lục Áp có thể an toàn sống đến cuối cùng, rồi trở thành Phật Như Lai Đại Nhật trong Ngũ Phương Phật Tây Phương giáo, chứng đạo cảnh giới Chuẩn Thánh đại viên mãn.
Chỉ là thế giới này, bởi vì Lý Nguyên hữu ý vô tình can thiệp, thái độ của Thông Thiên giáo chủ đối với Phong Thần thay đổi rất lớn, thực lực và vận mệnh của nhóm đệ tử Triệt giáo như Tam Tiêu, Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh Mẫu, Vô Đương Thánh Mẫu không giống nhau.
Vì vậy vận mệnh quỹ tích của những người bị liên lụy đến sát kiếp Phong Thần, thật ra thì sớm đã bị ảnh hưởng.
Thế nên Lý Nguyên mới có thể nói Lục Áp có nguy hiểm vạn kiếp bất phục.
Đó không phải là hắn cố ý hù dọa Lục Áp, mà là sự thật như thế.
Lần lượng kiếp, này Lục Áp lại không làm ra vẻ bình tĩnh được.
Sau khi Lục Áp đạo nhân nghe Lý Nguyên nói, trong lòng khó bình tĩnh.
Ban đầu, chuyện hắn tham dự Phong Thần lượng kiếp vốn có băn khoăn. Mặc dù tu vi hắn cao thâm, có Tiên thiên linh bảo và bí thuật phòng thân lợi hại, còn có hứa hẹn của Thánh Nhân, nhưng suy cho cùng đây là lượng kiếp Thiên Đạo hung hiểm vạn phần, hắn nào dám bảo đảm nhất định bản thân có thể sống đến cuối cùng.
Sau khi Lục Áp ngây ra một lúc, không ngồi yên, lập tức đứng dậy nói cáo từ với Lý Nguyên: “Hôm nay có thể quen biết kỳ nhân như Lý đạo hữu, có thể nói tam sinh hữu hạnh.
Chỉ là ta còn có một chút chuyện phải làm, không quấy rầy Lý đạo hữu nữa.”
Nói xong, hắn chần chờ một chút, lập tức nhấc một cây dài hai mét ra từ trong lòng, toàn thân cây lửa đỏ như ngọc, đặt ở trên bàn đá.
“Đa tạ Lý đạo hữu hướng dẫn, bần đạo không có gì báo đáp, Xin đạo hữu đừng ghét bỏ đoạn Phù Tang mộc này.”
Lý Nguyên thấy Lục Áp từ đầu đến cuối đều lộ vẻ vô cùng cẩn thận và khách khí, không vì hắn chỉ thể hiện tu vi Địa Tiên kỳ mà bày tỏ xem thường gì.
Hoàn toàn không có ngang ngược càn rỡ như thập nhật hoành không.
Xem ra, ảnh hưởng Hậu Nghệ bắn mặt trời với hắn rất lớn! Lý Nguyên âm thầm cảm khái, mặt lại không lộ vẻ khác thường gì.
Hắn gật đầu với Lục Áp, nhận Phù Tang mộc.
Lục Áp thấy Lý Nguyên gật đầu, lập tức chắp tay hành lễ với Lý Nguyên, lúc này mới xoay người rời khỏi trang viên, vội vã đi về phía tây.
Lý Nguyên vẫn ngồi ở trên ghế, bình tĩnh nhìn Lục Áp rời đi, không đứng dậy đưa tiễn.
“Chi chi…”
Con thỏ nhỏ nhìn thấy Phù Tang mộc lửa đỏ như ngọc trên bàn, không khỏi có phần mừng rỡ, nàng lập tức nhảy qua chuẩn bị đánh giá cẩn thận.
Chẳng qua nàng vừa mới chuẩn bị vươn móng tay sờ Phù Tang mộc, còn chưa đến gần đã cảm thấy một luồng nhiệt độ kinh khủng, suýt nữa nướng cháy móng của nàng.
Nàng bị dọa sợ đến mức nhanh chóng quay đầu trở lại, núp ở trong tay áo Lý Nguyên, rũ cụp lỗ tai, một dáng vẻ tủi thân.
“Chi chi chi.”
Lý Nguyên thấy thế, không khỏi cười nói: “Bên trong đoạn Phù Tang mộc ẩn chứa một Tiên thiên ly hoa chi tinh, người bình thường không dám tiếp xúc trực tiếp.”
Nói xong, hắn cầm Phù Tang mộc, quan sát sân.
Thấy một chỗ bên cạnh hồ nước còn có chỗ trống, bèn trồng Phù Tang mộc ở chỗ đó.
“Đã lâu rồi chưa ăn dâu, ngược lại có chút hoài niệm.”
Trong lúc nói chuyện, Phù Tang mộc lập tức mọc rễ, nhánh cây và lá non dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Rất nhanh, Phù Tang mộc kết quả, nở đầy quả dâu màu lửa đỏ.
“Chi…”
Con thỏ nhỏ nhìn một cảnh tượng vô cùng thần kỳ, không khỏi kinh hãi trừng lớn mắt thỏ, hai cái lỗ tai tựa như cột điện, dựng đứng thẳng tắp.
Nàng nhìn cây dâu, lại nhìn Lý Nguyên, giống như mới biết Lý Nguyên.
Lý Nguyên hái một quả dâu để trong miệng, miệng nhẹ nhàng khép lại, quả dâu biến thành một luồng nước chảy vào cổ họng, chân chính tiếp xúc với miệng.
Mùi vị quả dâu rất ngọt, còn có một cảm giác ấm áp, khiến người ta rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận