Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2136 - Lưu bà bà lên đỉnh Lương Sơn!

Nàng còn muốn trốn tránh đến cùng.
Võ Tòng hỏi lại: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin lời của ngươi à?”
Lưu bà bà thấy không giấu nổi nữa, chỉ đành phải thừa nhận: “Bây giờ ngươi đã biết, ta chính là người đã giết nghĩa huynh nghĩa tẩu của ngươi rồi, ngươi muốn làm gì ta?”
Võ Tòng thấy Lưu bà bà thừa nhận thì nội tâm cảm thấy chấn động một phen.
Hắn có chút không dám tin muốn xác nhận lại: “Thật sự là ngươi giết à?”
Con ngươi của Lưu bà bà khẽ chuyển động.
“Thật ra thì không phải do ta giết đâu.”
Võ Tòng: “...”
Hắn thấy dáng vẻ đề phòng của Lưu bà bà thì đành lên tiếng xoa dịu: “Ngươi yên tâm đi, lúc trước ta đã nói rồi, nghĩa huynh của ta làm nhiều chuyện bất nghĩa, bọn họ có bị ngươi giết cũng là do bọn họ tự gieo gió gặt bão, ta thì không phải loại người không phân biệt được đúng sai, vì thế có chuyện gì, ngươi cứ thẳng thắn nói ra, không cần phải băn khoăn.”
Lưu bà bà thấy Võ Tòng nói năng dứt khoát, thái độ lại chân thành, lúc này mới dám thả lỏng tâm trạng vẫn luôn căng thẳng.
Nàng không úp mở nữa, nói thẳng với Võ Tòng: “Được rồi, nghĩa huynh của ngươi đúng là bị ta giết.Có điều là do bọn họ dám hạ thuốc mê ba bà cháu chúng ta, muốn gây sự với chúng ta, vì để tự vệ nên ta mới phải ra tay.”
Võ Tòng gật đầu tiếp lời: “Ta nói rồi, chuyện này không trách các ngươi.”
Hắn nhìn Lưu bà bà, vẻ mặt lộ ra sự ngạc nhiên: “Ngươi là một phàm nhân, thế mà không ngờ lại có thể giết được hai cao thủ của Luyện Hư Hợp Đạo, đúng là chuyện khó tin.”
Lưu bà bà cười gượng đáp: “Ta đây cũng không tin được, bản thân lại có năng lực như vậy.”
Võ Tòng tò mò hỏi: “Ngươi vừa nói, trong lúc vô tình ngươi có được năng lực hỏa diễm, rốt cuộc thì vì sao ngươi lại có được năng lực này?”
Lưu bà bà ăn ngay nói thật, không chút giấu giếm: “Năng lực của ta đến từ gói đồ ăn mà Lý chưởng quầy đưa cho...”
“Lý chưởng quầy?”
Võ Tòng ngạc nhiên hỏi lại: “Chuyện này lại có liên quan đến Lý chưởng quầy à?”
Lưu bà bà gật đầu đáp: “Sau khi ta ăn gói đồ ăn mà Lý chưởng quầy đưa cho, đột nhiên lại có được năng lực hỏa diễm. Còn về phần những thứ khác thì ta không rõ lắm.”
Võ Tòng lẩm bẩm: “Đúng là có hơi kỳ lạ, nhưng mà chuyện này có dính dáng đến Lý chưởng quầy thì cũng không có gì là không được.”
Hắn đang nhớ lại chuyện ngày trước hắn trộm Phong Linh của Lý Nguyên.
Phong Linh bị Lý Nguyên coi là vật trang trí treo ở cạnh cửa, chính là một Tiên thiên linh bảo, giúp hắn có thể giết chết Tây Môn Khánh một cách dễ dàng.
Đặc biệt là, sau khi Võ Tòng gặp được nhóm người Triều Cái trên đỉnh Lương Sơn, từ trong miệng của Triều Cái mà hắn biết được, Lý Nguyên chẳng những có thể tính toán - không sai chút nào thân phận của đối phương, một cách không bình thường.
Ngay cả Chưởng Ấn Thượng Cung bên cạnh Nữ Hoàng Bệ Hạ cũng từng là chân chạy vặt cho khách điếm của Lý Nguyên.
Thậm chí, khi trước Triều Cái có thể chạy thoát từ trong tay của Quách Lập cũng là do Lý Nguyên âm thầm giúp đỡ.
Theo như diễn biến này, chuyện món ăn của Lý Nguyên có thể làm cho người ăn nó có được năng lực hỏa diễm không có gì đáng ngạc nhiên.
Lưu bà bà nghe Võ Tòng lẩm bẩm thì cảm thấy rất tò mò bèn hỏi Võ Tòng: “Sao thế, chẳng lẽ Lý chưởng quầy không phải là người thường, thực lực của hắn cũng không giống như người thường à?”
Võ Tòng gật đầu nói: “Rõ ràng Lý chưởng quầy không phải là người thường rồi, thực lực của hắn lại càng thâm sâu khó lường, vượt xa sự hiểu biết của ta và ngươi.”
Hắn nhớ Triều Cái đã từng kể cho hắn nghe chuyện về Lý Nguyên, đến tận bây giờ vẫn còn cảm thấy chắn động
Thái Ất Kim Tiên Cao Cầu đứng trước mặt Lý Nguyên lại giống như một cái tượng gỗ không có chút lực phản kháng nào.
Chưởng Ấn Thượng Cung thì lại làm chân chạy vặt cho Lý Nguyên.
Những lời này đều là Triều Cái tự vỗ ngực thề rằng đều do bản thân hắn chứng kiến tận mắt. nếu không còn lâu Võ Tòng mới tin đó là sự thật.
Thật đúng là vi diệu!
Lưu bà bà đột ngột lên tiếng: “Chẳng trách Lâm nha đầu sẽ đến tìm Lỹ chưởng quầy để chữa bệnh, thì ra Lý chưởng quầy thật sự bất phàm. Có điều, tại sao Lý chưởng quầy phải cho ta năng lực hỏa diễm nhỉ?”
Võ Tòng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Theo như ta đươc biết, Lý chưởng quầy có thể tính được chuyện của tương lại quá khứ, có lẽ hắn thấy được trước kiếp nạn mà ngươi gặp phải, thế nên mới ra tay giúp ngươi một phen.”
Lưu bà bà nghe thế thì không khỏi thán phục tài năng của Lý Nguyên, đồng thời càng thêm cảm kích Lý Nguyên.
Nàng thấy Võ Tòng đúng là dễ nói chuyện, lập tức muốn thử mở lòng hỏi thăm chuyện tu luyện xem sao.
Vì thế, nàng hỏi Võ Tòng: “Vũ huynh đệ, ta có thể hỏi ngươi chuyện này được không?”
Võ Tòng gật đầu: “Đại nương, mời nói.”
Lưu bà bà: “Từ sau khi ta có được năng lực hỏa diễm thì mỗi lần phóng hỏa đều sẽ cảm thấy rất đói bụng, Xảo Thư nói là do ta không hấp thụ được linh khí, xin hỏi liệu có đúng là như thế hay không? Và ta phải giải quyết vấn đề đói bụng này như thế nào?”
Võ Tòng tỏ ra hiểu biết: “Ngươi chưa tu luyện, không thể nào hấp thụ được linh khí, sau khi sử dụng pháp lực, nhất định sẽ cảm thấy rất là đói. Muốn giải quyết vấn đề này, đương nhiên phải luyện một loại công pháp nào đó mới được, nếu không, chỉ dựa vào thực dưỡng, trừ khi là ngày nào ngươi cũng ăn tiên đan linh dược mới có thể duy trì được pháp lực.”
Lưu bà bà lo lắng thắc mắc: “Hơn nửa đời người, ta vốn chưa bao giờ tu luyện cả, cũng không định tu luyện, bây giờ bảo ta đi tu luyện chẳng khác gì là đang làm khó ta hay sao?”
Võ Tòng nghe thế thì trong tâm đột nhiên nghĩ đến điều gì, khẽ động một cái.
Hắn nhanh chóng nói với Lưu bà bà: “Nếu không đại nương đến Lương Sơn cùng ta đi, trong bảo tàng ở Lương Sơn có sưu tầm không ít công pháp. Ngoài ra, đa phần người ở trên Lương Sơn đều tu luyện, khi ngươi tu luyện bọn họ có thể hướng dẫn thêm cho ngươi, một công đôi việc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận