Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 719 - Chỉ ra Dương Tiễn, bí mật của Dương Thiên Hữu.

Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Không có gì, Dương Thiền đã giúp ta nhiều năm như vậy coi như đây là thù lao đi!”
Trái tim Dương Tiễn dừng một nhịp, thì ra Lý Nguyên nhanh đáp ứng nhận trợ giúp mình như vậy là bởi vì Dương Thiền.
Lý Nguyên nhắc nhở :
“Ngươi phải nhớ cho kĩ, khi giữ người lấy kinh lại không được dùng bạo lực, phải biết nói như thế nào để giữ người này lại, nếu không Phật Môn sẽ dùng lý do này để ra tay với ngươi.”
Dương Tiễn suy nghĩ gật đầu:”Đa tạ Lý công tử đã nhắc nhở, Dương Tiễn ghi nhớ trong lòng.”

Dương Tiễn nhớ lại câu chuyện đã nói với Lý Nguyên, nhưng mà hắn chẳng để lộ sắc mặt ra ngoài.
Nghe Đường Tăng tự giới thiệu về bản thân, hắn bình tĩnh nói :
“Ta ở đây, thường đánh sài lang hổ báo để kiếm sống, cho nên thú dữ nơi này sợ ta, khi cảm nhận được khí tức của ta sẽ trốn đi hết.”
Nghe Dương Tiễn tự giới thiệu như vậy, người vây xem trong thành Trường An cũng hít một hơi lạnh.
“Ghê vậy, phát tán khí tức có thể khiến hung thú sợ hãi sao.”
“Cái này quá xạo rồi đó!”
“Nhân vật lợi hại như vậy, sao không làm thợ săn đi? Ngay cả làm đại tướng quân cũng thừa sức!”
“…”
“Ọc, ọc”
Lúc này, cái bụng của Đường Tăng kêu lên.
Sắc mặt Đường Tăng đỏ bừng :
“Bần tăng nhiều ngày chưa ăn cơm, khiến cho Thái Bảo chê cười rồi.”
Dương Tiễn cũng chẳng cười nhạo Đường Tăng, mà nói ra thiện ý:
“Ngươi từ Đường Triều tới, cùng quê với ta. Nơi đây vẫn là địa giới Đại Đường, ta cũng là bách tính đường triều, cùng ngươi hưởng khí hậu Đường Vương, là người cùng một quốc gia, không phải sợ, đi theo ta.Đến nhà ta cho ngựa nghỉ ngơi một lát, ăn vài thứ, người Minh triều ta tự mình tiễn ngươi lên đường.”
Như Lai thấy Dương Tiễn đối với Đường Tăng không có ác ý cảm thấy khó hiểu.
Hắn có mục đích gì?
Đường Tăng nghe thấy Lưu Bá Khâm sẽ hộ tống hắn lên đừng, quá đỗi vui mừng, chỉ thấy mình đã gặp được người tốt.
Hắn vội vàng cảm ơn Dương Tiễn, sau đó dắt ngựa đi theo sau Dương Tiễn hướng tới sườn núi.
Lý Nhị nghe Lưu Bá Khâm nói : “Cùng ngươi hưởng khí hậu Đường Vương, là người cùng một quốc gia”, trong lòng không tránh khỏi vui mừng.
Hắn cảm thán:
“Không nghĩ rằng, trong núi hoang ở biên quan có thợ săn, còn biết đến, quốc gia, hoàng đế, xem ra Đại Đường, thật sự có công giáo hoá.”
Trưởng Tôn Hoàng Hậu ở một bên thấy dáng vẻ tự luyến của Lý Nhị, khống khỏi bạch liễu tha nhất nhãn.
Không lâu sau khi Đường Tăng đi theo Dương Tiễn qua sườn núi, đột nhiên nghe tiếng gió vù vù, cây cối rung chuyển.
Dương Tiễn đột nhiên dừng bước, nhỏ giọng nói:
“Trưởng lão ở đây nghỉ ngơi ở đây đi. Tiếng vừa nãy là do bọn mèo rừng phát ra, đợi ta đi bắt chúng, sẽ quay lại với trưởng lão.”
Nói xong Dương Tiễn cầm cương xoa phóng ra ngoài.
Mới đi không xa, hắn đã nhìn thấy con mãnh hổ Ban Lan chạy đâm đầu về phía này.
Kết quả là vừa nhìn thấy Dương Tiễn, đã sợ đến cắm đầu bỏ chạy.
“Chạy đi đâu .”
Dương Tiễn quát to một tiếng,nhảy vài cái đã đuổi kịp mãnh hổ,sau đó buông cương xoa trong tay, ném thẳng về phía mãnh hổ.
Chỉ qua mấy quyền, mãnh hổ to như con trâu đã bị đánh đến chết.
Người vây xem ở thành Trường An, há miệng trợn mắt, hít khí lạnh.
“Con mẹ nó, đây là lần đầu ta thấy một con hổ tránh một con người!
“Thật, hắn hung mãnh quá!”
“…”
Đường Tăng cũng bị kinh ngạc.
Dương Tiễn giết chết mãnh hổ, vác trên vai.
Hắn đi tới trước mặt Đường Tăng, mặt đỏ bừng, thở hồng hộc nói:
“Trưởng lão vận khí tốt thật đó, con mèo rừng này, cũng đủ ăn mấy ngày đó.”
Đường Tăng nhìn xác con hổ, nhìn thân hình của Dương Tiễn, không nhịn được khen ngợi :
“Thái Bảo mạnh thật đó!”
Dương Tiễn xem thường nói:
“Chỉ là một con mèo rừng mà thôi, cũng chẳng tính là mạnh mẽ gì.”
Lấy võ công của hắn, để giết một con hổ, có hơi mất mặt.
Hai người tiếp tục lên đường.
Sau khi đi qua sườn núi, Đường Tăng thấy một sơn trang hiện ra trước mắt.
Sơn trang dựa núi, khe suối chảy quanh, cây cầu nhỏ, hàng rào bao quanh,trông thật đặc biệt trang nhã.
Ở bên ngoài cửa, có một con cún nhỏ chờ chán nên nằm ngủ gật, thấy Dương Tiễn về, nó lập tức vui vẻ chạy tới bên cạnh Dương Tiễn.
“Không ngờ Hao Thiên Khuyển cũng ở đây.”
Dương Thiền mở miệng nói.
Lúc lượng kiếp Phong Thần, Hao Thiên Khuyển vốn bị giết chết rồi, nhưng sau đó được Dương Tiễn cải tạo cơ thể.
Dương Tiễn dẫn Đường Tăng đi vào cửa chính, vẫn còn con hổ chết trên mặt đất, hắn kêu lên về phía viện: “Đám hạ nhân đâu?”
Rất nhanh, có bốn gia đồng bước ra từ trong trang viên.
Bốn người này có mặt mày dữ tợn, quái dị ác tướng, vừa nhìn đã làm cho người ta sợ hãi. Dương Thiền nói: “Đây là thuộc hạ đại tướng của ca ca ta, Khang An Dụ, Trương Bá Thời, Lý Hoán Chương, Diêu Công Lân.”
Bốn người Khang An Dụ tiến lên lôi kéo, cùng nhau khiêng mãnh hổ vào trang viên. Dương Tiễn dặn dò: “Mau lột da róc xương để trưởng lão dùng bữa.”
“Biết rồi, Nhị gia.”
Trương Bá Thời đáp lại một tiếng.
Dương Tiễn nghênh đón Đường Tăng vào trong phòng, chỉ thấy trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi.
Mặc dù người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, tóc mai trắng bệch, nhưng dáng vẻ lại dịu dàng tài trí, xinh đẹp uyển chuyển, không thấy chút nếp nhăn nào.
“À!” Dương Thiền giật mình nhảy dựng lên: “Đây là mẹ ta. Không phải nàng ở Đào sơn sao, sao cũng tới đây vậy?”
Dương Thiền càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, nàng không rõ ca ca dẫn mẫu thân đến Song Xoa Lĩnh rốt cuộc vì mục đích gì?
Chỉ là giây phút Như Lai nhìn thấy Vân Hoa tiên tử, đột nhiên hơi hiểu mục đích của Dương Tiễn.
“Hắn đúng là dễ tính kế.”
Như Lai thì thầm một tiếng, trong mắt hiện lên một tia sáng âm u. Dương Tiễn giới thiệu: “Đường trưởng lão, đây là gia mẫu.”
Đường Tăng khom người hành lễ nói: “Bần tăng Đường Huyền Trang bái kiến lão phu nhân.”
Vân Hoa tiên tử nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cố ý già nua nói: “Trưởng lão là khách đường xa, xin mời ngồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận