Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 961 - Đại Thế Chí há hốc mồm

Nhóm người Đại Tự Tại thấy vậy thì há hốc mồm không dứt.
“Không nghĩ tới, không nghĩ tới, Thánh Nhân nương nương, lại còn như vậy, bình dị gần gũi như vậy, một mặt không câu nệ tiểu tiết.”
Nếu như không phải là trước đó các nàng biết, đây chính là Thánh Nhân, thì đánh chết các nàng cũng không thể tin được, hai ngườ ăn khoai tây chiên, uống coca, nện bước ngoài bát tự lại là Nữ Oa nương nương và Hậu Thổ nương nương cao quý thánh khiết.
Quá sụp đổ!
Đại Thế Chí nhìn Nữ Oa, không khỏi nghi ngờ mở trừng hai mắt.
Cảm giác có phải bản thân xuất hiện ảo giác hay không?
Nếu không, thấy nữ nhân ợ nấc thế nào cũng không có chút hình tượng, giống như Nữ Oa nương nương?
Nàng từng ở trên Mạnh Lan Bồn hội, bái kiến Nữ Oa, vì vậy hiển nhiên biết dáng vẻ Nữ Oa.
Nhưng sao Nữ Oa nương nương ợ nấc?
Chẳng lẽ lớn lên giống nhau sao?
Nhưng tại sao có người có thể giống như vậy?
Đại Thế Chí vội vàng vận chuyển Thiên Nhãn, nhìn về phía nữ nhân lớn lên giống Nữ Oa.
Chỉ thấy chân đối phương đạp ngân hà, đỉnh đầu đại đạo pháp tắc, vô tận số mệnh, như trường hồng quán nhật bình thường đón trời tiếp đất.
...
Ối mẹ ơi, nữ nhân ợ nấc lại thật sự là Nữ Oa Thánh Nhân.
Còn nữ tử bên cạnh đang ăn gì đó rất ngon, khí tức lại không phân cao thấp với Nữ Oa nương nương.
Chẳng lẽ nàng chính là Hậu Thổ nương nương?
Đại Thế Chí không kịp khiếp sợ, nàng vội vàng khom người hành lễ với Nữ Oa: “Đại Thế Chí bái kiến Nữ Oa nương nương.”
Nữ Oa thấy thế, vội vàng tránh ra, khoát tay nói: “Ta lại không nhận nổi đại lễ của ngươi.”
Vẻ mặt Đại Thế Chí mờ mịt, không rõ tại sao Nữ Oa nương nương lại nói ra lời nói kỳ quái như thế?
Nàng miễn cưỡng cười vui nói: “Thánh Nhân nói giỡn, ngài và hai sư phục của Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cùng thế hệ, làm sao không chịu nổi thi lễ của đệ tử?”
Nữ Oa ung dung nói: ‘Ngươi lại dám để Lý tiền bối cũng vạn kiếp bất phục, ta là một Thánh Nhân nho nhỏ, sao nhận được hành lễ của ngươi?”
Lý tiền bối?
Đại Thế Chí chỉ cảm thấy trong đầu có một đường sấm sét nổ vang, vẻ mặt nàng thất hồn lạc phách.
Tại sao Nữ Oa nương nương cũng gọi nam tử kia là tiền bối?
Đại Tự Tại gọi tiền bối thì bỏ đi, chỉ là nàng điên rồi, nhưng Nữ Oa nương nương cũng không thể cũng điên chứ?
Rốt cuộc là chỗ nào đó có vấn đề?
Là ta điên, bây giờ vẫn là ta đang nằm mơ, hoặc là xuất hiện ảo giác?
Nếu không sao nghe thấy lời nói khác lẽ thường như vậy?
Ai có thể là tiền bối của Thánh Nhân?
Rốt cuộc nam tử trẻ tuổi là ai?
Chẳng lẽ hắn là Hồng Quân hay sao?
Khi Đại Thế Chí không biết nên làm thế nào cho phải.
Một hình bóng quen thuộc, vội vàng từ ngoài cửa vọt vào.
Đại Thế Chí nhìn thấy đối phương, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Nàng vội vàng hô về phía người tới: “Sư phụ.”
Người tới không phải ai khác, chính là Chuẩn Đề đạo nhân.
Mới vừa rồi hắn như đi vào cõi thần tiên Thái Hư, đột nhiên nghe thấy sư phụ Hồng Quân truyền lời, khiến hắn nhanh tới nơi này dọn dẹp.
Hiển nhiên Chuẩn Đề không dám chậm trễ, cảm giác đến nơi này vô cùng lo lắng.
Chuẩn Đề đạo nhân không thèm nhìn Đại Thế Chí, hắn vội vàng đi tới trước mặt Lý Nguyên, hết sức lo sợ hành lễ nói: “Chuẩn Đề bái kiến Lý tiền bối.”
Hắn hành lễ về phía Hồng Quân: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Đại Thế Chí vốn đang ngốc nghếch.
Chuẩn Đề đạo nhân hờ hững với nàng, khiến nàng rất thấp thỏm.
Ngay vào lúc này, nàng nghe thấy Chuẩn Đề đạo nhân gọi Lý Nguyên và lão đầu kia.
Da đầu trực tiếp rạn nứt, trong lòng trống rỗng.
Sư phụ?
Chẳng lẽ lão già bình thường chính là Đạo Tổ Hồng Quân? Hồng Quân lại nơi đây?
Nhưng mới vừa rồi rõ ràng nàng nhìn thấy lão già kia gọi nam tử trẻ tuổi là tiền bối.
Chuẩn Đề Thánh Nhân, Nữ Oa nương nương gọi là tiền bối còn chưa tính, tại sao Đạo Tổ cũng gọi là tiền bối?
Người nào có thể làm tiền bối của Đạo Tổ?
Rốt cuộc nam tử trẻ tuổi là ai?
Chẳng qua Đại Thế Chí có thể khẳng định một chút, bản thân không phải đang nằm mơ.
Mà là nàng thật sự trêu chọc phải một tồn tại tuyệt thế rất giỏi.
Cho là Đạo Tổ cũng muốn gọi tồn tại là tiền bối.
“Bùm tõm.”
Hai chân Đại Thế Chí mềm nhũn, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất.
Thân run rẩy giống như lay động không ngừng.
Đại Tự Tại thấy rốt cuộc Đại Thế Chí phản ứng lại, dáng vẻ bị dọa sợ đến hồn không giữ lại được, không khỏi lộ ra nụ cười đồng tình.
Nhìn đứa trẻ bị dọa sợ, thật là quá hết giận.
Lý Nguyên rót cho mình một chén trà ngộ đạo, thưởng thức một ngụm nhỏ, lúc này mới nhìn về phía Chuẩn Đề đạo nhân vẫn khom người, cong thắt lưng.
“Đệ tử ngươi nói Phong Linh trên màn cửa có duyên với nàng, còn nói muốn ta vạn kiếp bất phục, ngươi nói, Phong Linh và nàng có duyên hay không? Ta có thể thật sự vạn kiếp bất phục hay không?”
Chuẩn Đề đạo nhân nghe thấy mà mí mắt co giật, trong lòng đã nhồi đầy sợ hãi.
Đại Thế Chí, quá lớn mật, lại dám nói nàng có duyên với đồ vật của Lý tiền bối, còn muốn Lý tiền bối vạn kiếp bất phục, này, này, sao ta thu đệ tử thiếu não như vậy?
Chuẩn Đề đạo nhân không nói thêm gì, đi thẳng tới bên cạnh Đại Thế Chí, mấy cái bạt tai lớn đánh vào trên mặt Đại Thế Chí.
Đại Thế Chí vốn dĩ mặt trái xoan, trực tiếp bị đánh thành cái mặt mâm, tròn như bánh trung thu.
“Có duyên?”
“Đồ chó nhà ngươi không mở mắt, Phong Linh của Lý tiền bối, sao có duyên với ngươi.”
“Lý tiền bối là nhân vật nào? Ngươi cũng xứng khiến tiền bối vạn kiếp bất phục, hôm nay ta cho ngươi vạn kiếp bất phục.”
Chuẩn Đề đạo nhân vừa đánh, vừa mắng to không ngừng với Đại Thế Chí.
Mà Đại Thế Chí không dám có chút phản kháng, tùy ý để Chuẩn Đề đạo nhân đánh mặt của nàng từ bánh Trung thu thành khí cầu.
Đại Tự Tại và đệ tử Đại Tự Tại Cung nhìn thế nào cũng không thấy hết giận.
.

Bạn cần đăng nhập để bình luận