Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 835 - Hiệp nghị của Thanh Hà và Như Lai tối hôm đó

Nàng và Tử Hà vốn là một thể, trong Nguyên Thần ngươi có ta, trong ta có ngươi, cũng không phải hai Nguyên Thần đơn giản ở trong một thân thể, muốn đem Nguyên Thần của nàng cùng Nguyên Thần của Tử Hà tách ra, vô cùng vô cùng khó.
Căn bản không thể dưới tình huống không kinh động đến một người khác, tách nguyên thần ra mà nàng không biết, Lý Nguyên rốt cuộc làm thế nào tách nguyên thần của nàng ra.
Nàng không cảm nhận được chút dao động pháp lực nào trên người Lý Nguyên.
Hiện tại, nàng cuối cùng có thể khẳng định, thì ra, nam tử này, vậy mà thật sự là một vị cao thủ tuyệt thế.
Một vị cao thủ tuyệt thế nàng căn bản nhìn không thấu.
Lý Nguyên buông ngón tay xuống, nguyên thần Thanh Hà, lại từ mới về trong thân thể của nàng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thanh Hà hai mắt nhìn chằm chằm Lý Nguyên, biểu tình có vẻ đặc biệt nghiêm túc.
Đây là lần thứ hai cô hỏi Lý Nguyên là ai. Lý Nguyên: “Lý Nguyên.”
Ngươi có quan hệ gì với Tử Hà?
Nàng lại hỏi. Lý Nguyên: “Khó mà nói.”
Hắn cũng không biết hắn cùng Tử Hà quan hệ như thế nào.
Theo hắn thấy, chỉ là quan hệ quen biết thông thường, cùng lắm là hắn đã xem phim của Tử Hà.
Tuy nhiên Tử Hà lại mang tình cảm đặc biệt đối với hắn.
Ánh mắt Thanh Hà lóe lên, nàng nhìn Lý Nguyên, nói: “Ngươi đã có năng lực, nếu không chúng ta làm giao dịch đi.”
“Giao dịch gì?”
Trên mặt Lý Nguyên lộ ra một tia cười như không.
Thanh Hà: “Ngươi giúp ta lấy nguyên thần của Tử Hà ra khỏi thân thể này. Tìm cho nàng một thân thể mới cũng được, xóa bỏ nàng cũng được, tùy ngươi.”
Lý Nguyên: “Nếu là giao dịch, vậy ngươi có thể trả giá cái gì?”
Thanh Hà nhìn Tử Thanh bảo kiếm trong tay, lập tức đem bảo kiếm đặt ở trên quầy bar.
“Đổi lại, thanh kiếm này cho ngươi.”
Lý Nguyên cười nói: “Tử Thanh bảo kiếm, còn có kim linh ngân tác trên tay ngươi, đều là vật của Như Lai, ngươi không có quyền làm chủ.”
Thanh Hà suy nghĩ một chút, nàng đột nhiên gảy gảy tóc mái của mình một chút, hai tròng mắt xinh đẹp sáng ngời, nháy hai cái với Lý Nguyên: “Vậy ngươi cảm thấy ta thế nào?”
“Không thích.”
Lý Nguyên lắc đầu nói.
Thanh Hà biểu tình cứng đờ, nàng không nghĩ tới Lý Nguyên lại trả lời dứt khoát như vậy. Tốt xấu gì ngươi cũng suy nghĩ một chút rồi hẵng lắc đầu, tổn thương lòng tự tôn quá đi.
Sau khi hồi thần, trên mặt nàng không khỏi có chút xấu hổ.
Chính mình chủ động đưa ra điều kiện này, cũng vô cùng xấu hổ rồi, không nghĩ tới còn bị đối phương cự tuyệt...
Thanh Hà hận không thể tìm một khe hở trên mặt đất chui vào cho thỏa đáng. Xoạt!
Thanh Hà trực tiếp từ trên ghế đứng lên, cầm lấy Tử Thanh bảo kiếm liền đi ra ngoài cửa, nàng thề, về sau không bao giờ trở lại, không gặp mặt nam nhân này nữa.
Lý Nguyên không ngăn cản Thanh Hà rời đi. Ngày hôm sau.
“Chào buổi sáng.”
“Đinh linh linh linh.”
“A, Tử Hà tỷ tỷ, đêm qua tỷ lại chạy đi đâu?”
Tiểu Tê Tử đang ăn trứng gà, thấy Tử Hà từ cửa xông vào, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, tò mò hỏi.
Aizzz.
Tử Hà thở dài, nhanh chóng tìm một chỗ trống bên cạnh Lý Nguyên ngồi xuống.
“Không phải ta, là tỷ tỷ ta, nàng lại chạy tới Tây Ngưu Hạ Châu, hơn nữa còn nhận Bạch Cốt Tinh làm đồ đệ. Cũng không biết nàng muốn làm gì.”
Đát Kỷ uống một ngụm sữa bò, lo lắng nhìn Tử Hà: “Đây là bệnh, phải mau trị đi.”
Tử Hà thấy trên bàn có sữa bò, trứng gà của mình, vội vàng uống một ngụm sữa bò. Mềm mịn, ngon miệng, hương nồng thế nhưng lại không tanh chút nào.
“Không có cách nào, đành phải đi một bước tính một bước thôi.”
Ăn sáng xong, Tử Hà vẫn như cũ chạy ra ngoài tìm lễ vật cho Lý Nguyên.
Tìm tới tìm lui, cuối cùng, nàng rốt cục tìm được một món quà có thể đại biểu cho tâm ý của nàng.
Nàng chuẩn bị tự tay thêu cho Lý Nguyên một cái túi thơm.
Chỉ bất quá, nàng căn bản không biết nữ hồng, đành phải học thêu thùa cùng một cái lão đại nương trước xem thế nào.
Đến tối. Thanh Hà tỉnh lại.
Cô nhìn căn phòng quen thuộc, chăn mền quen thuộc, lập tức muốn sụp đổ.
“Tử Hà, sao ngươi cứ phải đối đầu với ta? Ta đã nói rồi, ta về sau vĩnh viễn cũng không trở lại, ngươi tại sao phải trở về cái nơi quỷ quái này?”
Cô chỉ cần nghĩ đến ba chữ “không thích” dứt khoát của Lý Nguyên, liền cảm thấy da mặt xấu hổ.
Thanh Hà xốc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
Đột nhiên, nàng chú ý tới kim chỉ trên giường, còn có con vịt vô cùng xấu xí thêu kia?
Vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối.
Đây là Tử Hà thêu?
Nàng, trong tâm trí nàng ta chỉ có túi à, không đem thời gian ra tu luyện, lại còn thêu đồ?
Đột nhiên, trong đầu nàng linh quang chợt lóe, nhất thời nghĩ tới cái gì. Sẽ không phải, Tử Hà thích Lão bản khách điếm kia chứ?
Nếu không, nàng sẽ không chạy mãi đến khách điếm này. Cũng sẽ không thêu loại đồ vật kỳ quái này.
Vậy đối phương có thích Tử Hà hay không?
Thanh Hà nghĩ đến thái độ của Lý Nguyên đối với nàng, nàng cảm thấy, Lý Nguyên khẳng định không thích Tử Hà.
Dù sao, Lý Nguyên không thích nàng, làm sao có thể thích Tử Hà giống nàng như đúc được?
Tuy nhiên, nàng mặc dù nghĩ như thế, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lý Nguyên đã từng đáp ứng Tử Hà muốn mạt sát nàng, liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Có vẻ, hắn càng quan tâm Tử Hà hơn?
Thanh Hà miên man suy nghĩ một hồi, nàng đẩy cửa sổ ra, chuẩn bị từ cửa sổ bay ra ngoài.
Nàng nói không muốn gặp lại nam nhân kia, sẽ không đi gặp Lý Nguyên. Thân thể Nhị Thanh Hà nhẹ như chim én, lặng lẽ bay ra khỏi cửa sổ, bay lên bầu trời.
Toàn bộ quá trình bay ra thuận lợi.
Tuy nhiên, sau khi bay một lúc, cô đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ. Sao chung quanh không thấy thành Trường An? Mà là tinh không mênh mông vô bờ? Nàng thả ra thần thức chuẩn bị dò xét một chút.
Một lần dò xét này, nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Thần thức của nàng, vậy mà căn bản là không nhìn thấy điểm cuối, xung quanh ngoại trừ hư vô, vẫn là hư vô.
Thanh Hà không hiểu nổi, mình không phải chuẩn bị bay ra khỏi sân sao? Sao lại đi tới không gian Hỗn Độn rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận