Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2116 - Hai ông lão bình thường!!

Lâm Đại Ngọc ngơ ngác nhìn chằm chằm hai đạo nhân áo gai kia, trên mặt lập tức chấn kinh, lại tràn ngập hoài nghi.
Hai người này thật sự là Tây Phương Nhị Thánh sao?
Tây Phương Nhị Thánh thế mà lại hói đầu sao?
Tây Phương Nhị Thánh còn chơi đấu địa chủ với người khác sao?
Tây Phương Nhị Thánh thế mà lại thích ăn đồ ăn vặt?
Sao, sao lại không hài hòa thế chứ?
Nhưng không có khả năng sự phụ nói lung tung chuyện này?
Lâm Đại Ngọc lập tức lộn xộn trong lời đồn.
Chuẩn Đề đạo nhân và Tiếp Dẫn đạo nhân giờ phút này một tay cầm bài poker, một tay cầm một cây thăm trúc, trên thăm trúc cắm một dải cay của riêng mình ăn đến say sưa ngon lành.
Dải cay này là đồ ăn vặt mới nhất mà Lý Nguyên làm.
Hắn dùng một loại ớt và hạt tiêu đặc biệt để làm ra, ngay cả Thánh Nhân cũng cảm thấy miệng cay cay tê tê.
Hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, giờ phút bị cay đến đổ mồ hôi trán, cứ thè lưỡi ra, thỉnh thoảng còn hít lấy hít để.
Chẳng qua tuy cay nhưng ăn vào lại vô cùng đã nghiền.
Cảm giác càng nhai càng thơm, càng nhai càng cay, càng cay nhảy lên thành nghiện.
Khiến người ăn muốn ngừng mà không được.
Chuẩn Đề đạo nhân trông thấy Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh hành lễ, lập tức nuốt dải cay xuống, lộ ra một biểu cảm hiền lành.
“Các ngươi không cần đa lễ.”
Tiếp Dẫn đạo nhân vẫn còn nhai dải cay trong miệng nên không mở miệng nhưng cũng gật đầu nhẹ với hai người.
Xem như rất nể mặt hai người.
Bạch Tố Trinh thấy Lâm Đại Ngọc còn đang ngẩn người, tranh thủ thời gian nhắc nhở Lâm Đại Ngọc: “Ngọc Ngọc, ngây người cái gì, còn không nanh hành lễ với Lý công tử và hai vị Thánh Nhân?”
Lâm Đại Ngọc nghe vậy thì lúc này mới lấy lại tinh thần.
Nàng do dự một chút, vẫn hành lễ với Lý Nguyên và Tây Phương Nhị Thánh trước nói: “Tiểu nữ tử bái kiến Lý công tử, bái kiến hai vị Thánh Nhân.”
Lý Nguyên đánh một đôi tám rồi mới nói với Lâm Đại Ngọc: “Không cần khách sáo, cứ tùy tiện một chút là được.”
Lâm Đại Ngọc cảm thấy Lý Nguyên vô cùng hiền lành, có vẻ ôn tồn lễ độ.
Không thể tin được người này thế mà lại là một đại lão đến Thánh Nhân cũng tôn kính.
So với Lý Nguyên thì Giả Bảo Ngọc tựa như là một thắng nhóc xấu xa vậy.
Tiểu Thanh ở một bên thừa cơ giải thích với Lý Nguyên nói: “Đây là đệ tử ta thu nhận, tên là Lâm Đại Ngọc, “
Lý Nguyên gật đầu nói: “Ta biết, là người Giả gia ở Giang Nam.”
Đối với chuyện Lâm Đại Ngọc đến, Lý Nguyên biểu hiện rất bình tĩnh.
Một dạng bình tĩnh tựa như hắn đã từng gặp Bạch Tố Trinh, Dương Thiền, Tiết Vũ Thoa...
Lâm Đại Ngọc thấy Lý Nguyên thế mà lại biết lai lịch của nàng, trong mắt không khỏi hiện lên một vẻ ngạc nhiên.
Chẳng qua nàng nhanh chóng nghĩ đến chuyện.
Nếu như, Lý Nguyên thật sự thâm sâu khó lường giống như trong lời tiểu sư phụ nói thì biết được nàng là người Giả gia ngược lại cũng không có gì kỳ quái.
Giờ phút này, nàng đã không phải là người hoài nghi năng lực của Lý Nguyên như vậy nữa.
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh ngồi xuống một bên.
Yên lặng nhìn Lý Nguyên và Tây Phương Nhị Thánh chơi đấu địa chủ.
Chẳng qua mắt của Tiểu Thanh cũng không đặt trên bàn đánh bài mà là nhìn chăm chú vào bàn trà bên cạnh.
Nàng đã sớm chú ý tới trên bàn trà đặt vào một bình trà thơm, mấy đĩa điểm tâm và quà vặt.
Đã lâu không ăn những món kia của Lý Nguyên, rất hoài niệm nha!
Đặc biệt là nàng thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề ăn dải cay, dáng vẻ say sưa ngon lành, tức thì bị gọi lên cơn thèm trùng.
Không biết thức hai vị Thánh Nhân kia ăn là gì?
Có cảm giác là rất ngon, không biết là mùi vị như thế nào, muốn nếm thử qua, nghĩ đến đây, Tiểu Thanh kìm lòng không được vụng trộm nuốt nước miếng.
“Ùng ục.”
Đúng vào lúc này, Tiểu Thanh đột nhiên nghe thấy một tiếng sôi vang lên từ trong bụng mình.
Nàng không khỏi hơi đỏ mặt.
Chỉ cảm thấy quê chết rồi.
Sao bụng lại bậy bạ như vậy chứ!
Bị Lý công tử nghe thấy thì rất mất mặt!
Chẳng qua, ta cảm thấy hình như bụng mình cũng đâu có phát ra tiếng đâu?
Đột nhiên, Tiểu Thanh phản ứng lại.
Nàng lập tức nhìn về phía tỷ tỷ bên cạnh.
Chỉ thấy Bạch Tố Trinh giờ phút này, gương mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng.
Thì ra tiếng ‘ùng ục’ vừa rồi phát ra từ trong bụng Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh giờ phút này hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất rồi chui xuống.
Thật là mắc cỡ chết người.
Mặ dù ta muốn ăn bánh ngọt do Lý công tử tự mình làm, nhưng sao cái bụng lại kêu bậy thế chứ!
Mỹ danh một đời bị hủy bởi cái bụng!
Lâm Đại Ngọc ở một bên trên trán không khỏi hiện lên ba vệt đen.
Nàng không nghĩ tới đại sư phụ luôn luôn ổn trọng tài trí thế mà lại phát ra tiếng đói bụng.
Không phải đại sư phụ đã tích cốc từ sớm rồi sao?
Sao lại kêu đói bụng chứ?
Lâm Đại Ngọc không nghĩ ra.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ lúng túng của Bạch Tố Trinh, khéo hiểu lòng người nói: “Muốn ăn thì tự lấy đi, trước kai các ngươi cũng đến ăn trực không ít có thấy các ngươi khách khí đâu.”
Ặc!
Bạch Tố Trinh nghe vậy chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ vô cùng.
Thời điểm trước kia các nàng mở Phụ An đường ở Trường An đúng thật là thường xuyên đến chỗ này của Lý Nguyên ăn chực.
Chỉ có điều chỉ là một khoảng thời gian không gặp Lý Nguyên, lần nữa gặp lại, trong lúc nhất thời vẫn có hơi không tự nhiên.
Mà Tiểu Thanh ở một bên thì đã hành động.
Chỉ thấy nàng vội vàng vươn tay, lấy một cây thăm trúc ở bên bàn trà sau đó xiên một dài cay rồi nếm.
“Hízzz-khàzzz”
Chẳng qua chỉ vừa nếm thử một miếng thì Tiểu Thanh liền không khỏi hít ngược lại một miệng khí lạnh, chỉ cảm thấy trên miệng tê dại như đang có lửa đốt.
Vị giác cũng nở rộ toàn bộ trong nháy mắt này khiến cho nước bọt trong miệng tiết ra một lượng lớn.
Nàng không khỏi hoảng sợ nói: “Cay quá, còn cay hơn so với nồi lẩu, cảm giác da miệng đều bị cay đến phồng lên rồi.”
Như “Bát bát Linh”, chẳng qua vị cay lại rất đã! Ăn vào rất thích!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận