Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 357 - Nguy cơ của Thần Nông

Tiểu Thanh thấy thế, trên mặt vui mừng cho tỷ tỷ, còn có chút hâm mộ.
Có thể bái Thánh Nhân làm sư phụ, đây quả thực là chuyện các nàng nghĩ không dám nghĩ.
Nữ Oa lại nói: “Chỉ là ta thấy ngươi chưa dứt hồng trần, sau này ngươi tu hành ở bên ngoài, không cần theo ta trở về Oa Hoàng cung tu luyện.”
“Vâng sư phụ.”
Bạch Tố Trinh gật đầu xác nhận.
Nữ Oa hài lòng gật đầu: “Ngươi đứng lên đi.”
Nàng vừa nhìn Lý Nguyên, nói cáo từ : “Lý Nguyên, ta cáo từ.”
Lý Nguyên gật đầu, không đứng dậy đưa tiễn.
Nữ Oa lập tức bay khỏi trang viên, bay về phía Địa phủ.
Lại đi tìm Hậu Thổ khoe khoang chuyện hôm nay nàng ăn vịt quay.
Bạch Tố Trinh và Tiểu Thanh cung tiễn Nữ Oa rời đi.
Nhóm nữ nhân sau khi Nữ Oa biến mất, vẻ mặt Tiểu Thanh lập tức hưng phấn lôi kéo tay tỷ tỷ, kích động hoa tay múa chân nói: “Ha ha, thật tốt quá, sau này tỷ tỷ sẽ là đệ tử của Thánh Nhân, không còn có yêu quái nào dám bắt nạt chúng ta.”
Bạch Tố Trinh cũng kích động đến khó mà kìm lòng nổi.
Ngày hôm nay, ban đầu chỉ là đến cảm ơn ân cứu mạng của Lý Nguyên, không ngờ lại gặp được cơ duyên lớn như vậy.
Sau khi hưng phấn, Tiểu Thanh đi đến trước mặt Lý Nguyên, vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Lý công tử, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại quen biết Nữ Oa nương nương? Quan hệ còn tốt như thế?”
Bạch Tố Trinh cũng mở to đôi mắt đẹp, không chớp mắt nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Ta chính là ta, còn có thể là ai nữa? Hơn nữa quen biết Nữ Oa không phải chuyện gì kỳ lạ chứ?”
Thấy dáng vẻ không cho là đúng của Lý Nguyên, Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh không biết nên nói gì cho phải.
Quen biết Thánh Nhân không kỳ lạ nhưng quan hệ thoải mái với Thánh Nhân như vậy thì quá kỳ lạ.
Đang vào lúc hai người thầm cảm khái thì Thược Dược đột nhiên ra ngoài sân, chuẩn bị thu dọn bát đĩa trên bàn.
Trong khoảnh khắc Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh thấy được Thược Dược thì đều cứng đờ lại. Trong đôi mắt hiện lên vẻ khó tin.
Các nàng vốn nghĩ, Nữ Oa đã là người xinh đẹp nhất, là người có khí chất cao quý nhất, không ngờ còn có nữ tử xinh đẹp hơn cả Nữ Oa nương nương trên thế gian này.
Các nàng đã không có cách nào dùng lời nói để hình dung dung mạo của Thược Dược, chỉ cảm thấy từ tóc đến bàn chân đều tìm không ra thiếu sót, khí chất thanh thoát hoàn mỹ vô cùng.
Nàng là ai?
Sao có thể hoàn mỹ như vậy?
Chẳng lẽ là thê tử của Lý Nguyên sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh đều đồng thời hiện lên nỗi mất mát mơ hồ.
“Công tử, ta mang những thứ này đi nhé?” Hai tay Thược Dược để ở dưới bụng, cung kính hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên gật đầu, không nhìn Thược Dược, mà chỉ chậm rãi thưởng thức tách trà trong tay hắn.
Ăn xong vịt nướng, uống trà xanh giải ngấy rất tốt.
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh nghe Thược Dược gọi Lý Nguyên với thái độ cung kính như vậy thì nhất thời ngẩn người.
Nữ tử hoàn hảo này hình như, hình như, đại khái, là nha hoàn của Lý Nguyên?
Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh nhất thời có loại cảm giác trời đất đảo lộn.
Các nàng cảm thấy, càng ngày càng nhìn không thấu Lý Nguyên.
Sau khi hai người ngồi thêm một lúc thì cáo từ Lý Nguyên, rời khỏi trang viên.
Trở lại động phủ ở núi Thiên Trì, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hôm nay, Tiểu Thanh và Bạch Tố Trinh vẫn cảm thấy có hơi không chân thực như cũ.
Giống như đang nằm mơ.
Uống được trà Ngộ Đạo, gặp được Nữ Oa nương nương trong truyền thuyết, còn được Nữ Oa nhận làm đệ tử, còn thu được một Tiên thiên linh bảo cực phẩm…
Nghĩ thế nào cũng thấy như nằm mơ.
“Tỷ tỷ, ngươi nói rốt cuộc Lý công tử là ai?” Tiểu Thanh cảm thán hỏi Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh lắc đầu nói: “Ta cũng tò mò.”

Hôm nay, Lý Nguyên nhàn nhã ở trong viện.
Thần Nông đột nhiên điều khiển tường vân đến thăm.
Vẫn còn ở bên ngoài viện, Thần Nông đã nhiệt tình hô lên với Lý Nguyên: “Lý lão đệ, ta lại đến tìm ngươi uống rượu chơi cờ đây.”
Lý Nguyên thấy Thần Nông thì không khỏi nở nụ cười.
Từ sau khi Thần Nông thoát khỏi Hỏa Vân cung thì đã tới tìm hắn mấy lần.
Mỗi lần đều tìm Lý Nguyên uống rượu, chơi cờ, được coi là bạn rượu và bạn đánh cờ của Lý Nguyên.
“Vào đi, chờ ngươi đã lâu.” Lý Nguyên nói với Thần Nông.
Thần Nông nghe vậy thì không bất ngờ, hắn đã biết năng lực thôi toán vô song của Lý Nguyên, chắc chắn biết hắn sắp đến.
Quả nhiên, khi Thần Nông đi đến trước mặt Lý Nguyên, chỉ thấy trên chiếc bàn bên cạnh Lý Nguyên đã đặt một bộ bàn cờ làm bằng Hỗn độn kiến mộc, còn có một bầu rượu và mấy món điểm tâm.
Thần Nông cảm khái nói: “Thuật thôi toán của Lý lão đệ thật sự là khiến người ta thán phục, trước kia ta cảm thấy thuật thôi toán của Phục Hi đã được coi là tuyệt luân vô song rồi, nhưng so với Lý lão đệ.”
Hắn lắc đầu: “Phục Hi còn kém xa.”
Khi nói chuyện hắn ngồi ở đối diện Lý Nguyên, còn rót cho Lý Nguyên một chén rượu, sau đó mới rót cho mình: “Nào, chúng ta cạn một ly trước.”
Lý Nguyên giơ ly rượu lên đụng nhẹ với Thần Nông, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Thoải mái.” Thần Nông khen ngợi một câu, rồi bắt đầu chơi cờ với Lý Nguyên.
Trong tầng mây ở núi Thiên Trì, một đạo nhân tủng niên cao tám trượng, hình thể khôi ngô, ánh mắt khá u ám, nhưng dáng vẻ lại nho nhã, đang yên lặng nhìn chăm chú vào tình hình trong trang viên.
“Kỳ quái, sao Hồng Vân lại thân thiết với một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ như thế?”
“Lại tán thưởng thuật thôi toán của người này thiên hạ vô song, hơn cả Phục Hi, như này quá khoa trương rồi?”
“Hừ, mấy trăm ngàn năm không gặp, lại trải qua luân hồi chuyển thế, không ngờ Hồng Vân vẫn thích kết giao bằng hữu khắp nơi, không biết rút ra bài học lần trước.”
“Ngươi đã như vậy thì cũng đừng trách lần này bổn tọa khiến ngươi hồn phi phách tán.”
Vào lúc đạo nhân trung niên âm thầm lẩm bẩm thì hắn đột nhiên nghe thấy lời tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ nói với Hồng Vân, trong lòng không khỏi thầm ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận