Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 721 - Ngươi lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy?

Nhưng Dương Tiễn lại ‘thân thiết’ kéo tay Đường Tăng, trò chuyện với Đường Tăng không ngừng.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy mí mắt Đường Tăng đánh nhau, trên siêu độ chúng sinh, dưới đủ loại chuyện nhỏ vặt như lông gà, liên tục trò chuyện với Đường Tăng.
Phiền trong lòng Đường Tăng có câu muốn nói, nhưng hắn lại không thể không duy trì hình tượng cao tăng.
Cái khổ trong lòng, quả thực đừng nên nhắc tới thì hơn.
Hắn nghĩ mãi không ra, vậy mà Trấn Sơn Thái Bảo này lại là người nói nhiều. Phật tổ ơi, lão nhân gia ngươi mau cứu ta đi, ta không bị yêu quái giết chết, mà sắp bị vây chết đây!
“Trưởng lão, ta có một chuyện không rõ, Phật pháp có thể siêu độ vong linh, đây là thật sao?” Vẻ mặt Dương Tiễn thành khẩn thỉnh giáo Đường Tăng.
“Hây…”
Đường Tăng ngáp thật to, nói: “Đương nhiên là thật.”
Trong lòng hắn nghĩ đến, ta ngáp lớn như vậy, Thái Bảo không phải là người mù, hẳn là có thể nhìn thấy đúng không?
Nhưng Dương Tiễu dường như không nhìn thấy, hắn lại hỏi: “Xin hỏi trưởng lão, Phật môn chú ý từ bi vi hoài, nếu như người hung ác cực ác muốn sửa đổi bản thân, thì hắn có thể bắt đầu lại từ đầu không?”
Đường Tăng: “...”
Xem ra, Thái Bảo thật sự là một người mù, ngáp lớn như vậy cũng không nhìn thấy! Hắn vừa chửi bới, vừa trả lời: “Mặc dù hắn từng làm chuyện xấu, nhưng chỉ cần hắn thành tâm sửa đổi bản thân, tất nhiên có thể bắt đầu lại từ đầu.”
Dương Tiễn nghi hoặc nói: “Hắn muốn bắt đầu lại từ đầu, nhưng những kẻ thù bị hắn hại đến nhà tan cửa nát muốn tìm hắn báo thù thì làm sao?”
Đường Tăng: “Nếu hắn thành tâm hối cải, người khác muốn trả thù, đương nhiên hắn cứ mặc cho người khác trả thù, để hóa giải đoạn ân oán này, trả lại đoạn nhân quả này.”
“Nhưng hắn không muốn chết thì sao?”
Dương Tiễn nhíu mày nói.
Đường Tăng: “Chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn thay đổi bản thân.”
Hắn không khỏi nhớ tới thù giết cha Lưu Hồng của mình. Có thù, đương nhiên phải báo!
Vẻ mặt Dương Tiễn bội phục nói: “Trưởng lão quả nhiên có đại trí tuệ, khiến tại hạ hiểu ra.”
Đường Tăng kích động nói: “Nếu Thái Bảo đã cởi bỏ nghi hoặc trong lòng, vậy bần tăng sẽ…”
“Đúng rồi.” Dương Tiễn đột nhiên nhớ tới gì đó, vẻ mặt tò mò hỏi Đường Tăng: “Tại sao người xuất gia phải cạo trọc đầu?”
Đường Tăng sắp hộc máu rồi!
Ngươi lấy đâu ra nhiều tại sao như vậy!
Kết quả, Dương Tiễn vẫn lôi kéo Đường Tăng trò chuyện đến khuya. Làm cho đám người vây xem trong thành Trường An đều không chịu nổi.
“Lưu Bác Ái này quá biết nói chuyện rồi!”
“Đúng vậy, quả thực chính là kẻ lắm lời.”
“Ha ha, ta nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Huyền Trang pháp sư thì đã muốn cười.”
“Hì hì, mặc niệm ba phút thay cho Huyền Trang pháp sư.”
Trò chuyện một đêm, đợi ngày hôm sau trời vừa sáng, ăn điểm tâm xong, Dương Tiễn đã cung kính mời Đường Tăng niệm kinh siêu độ cho vong phu.
Đường Tăng nhìn dáng vẻ tinh thần sáng láng của Dương Tiễn, sắp sụp đổ. Tại sao tinh thần của ngươi lại tốt như vậy?
Hết cách, Đường Tăng đành phải dùng nước lạnh rửa mặt, cố gắng lấy lại tinh thần, thắp nhang, niệm kinh, gõ mõ cho Dương Thiên Hựu.
Bởi vì đã lâu không ngủ, còn gõ gõ, khiến Đường Tăng giống như đang nghe bài ca ru ngủ, không khỏi càng buồn ngủ, đầu không ngừng gật gật như gà con bị mổ.
Kết quả chỉ chốc lát sau, hắn đã ngủ thiếp đi, mõ trong tay cũng rơi xuống đất.
“Ê!”
Đột nhiên, Đường Tăng nghe thấy một tiếng quát giận dữ, lập tức bừng tỉnh từ trong mộng.
“Sao vậy, sao vậy, yêu quái đến rồi sao?”
Đường Tăng sợ tới mức trực tiếp nhảy lên bồ đoàn, nhìn trái nhìn phải nói. Đợi hắn bình tĩnh lại, chỉ thấy Trấn Sơn Thái Bảo có vẻ mặt bất mãn nhìn hắn.
“Trưởng lão, ngươi siêu độ cho vong phu, sao lại ngủ vậy? Nếu Phật Tổ thấy ngươi không thành tâm, khiến vong phụ ta không cách nào thoát ly khổ hải, thì nên làm thế nào cho phải đây?”
Dương Tiễn có biểu cảm đau đớn.
“Điều này…”
Đường Tăng lập tức xấu hổ không thôi, hắn vội vàng giải thích: “Bần tăng thật sự quá mệt mỏi, cho nên xin Thái Bảo tha thứ.”
Giọng nói Dương Tiễn đau buồn: “Đáng thương cho linh hồn phụ thân ta vẫn chưa được an nghỉ, lúc trưởng lão siêu độ lại còn qua loa với ta.”
Nói xong, hắn vừa tức giận, vừa đau lòng dùng nắm tay đấm vào ngực mình, có vẻ khổ sở đến cực điểm.
Đường Tăng thấy Dương Tiễn đau lòng đến mức không còn dáng vẻ của bản thân, không khỏi thêm xấu hổ.
Hắn đỏ mặt đứng tại chỗ, cũng không biết nên nói gì mới ổn. Dương Tiễn nhẫn nhịn đau lòng, hắn nói với Đường Tăng: “Như vậy đi, ta cũng không trách trưởng lão, chỉ là vì lúc trưởng lão siêu độ không thành tâm nên ta cũng không biết phụ thân ta có thoát ly khổ hải hay chưa, cho nên mỗi ngày trưởng lão phải niệm kinh tiến hành khắc phục cho phụ thân đã mất của ta, cho đến khi cha ta báo mộng cho ta, chứng minh hắn đã thoát ly khổ hải, ta mới có thể đưa trưởng lão xuống núi.”
Vẻ mặt Đường Tăng khó xử nói: “Điều này, nhưng bần tăng còn phải đến Tây Thiên thỉnh chân kinh, hơn nữa bần tăng cũng không biết lệnh tôn có thể báo mộng hay không?”
Dương Tiễn nói: “Chẳng phải đêm hôm qua trưởng lão có nói kinh Phật nhất định có thể siêu độ vong hồn sao? Bởi vậy chỉ cần chân ngôn, thần chú của Phật môn thật sự có hiệu quả giống như trưởng lão nói thì chắc chắn có thể báo mộng. Nếu như không thể báo mộng, chứng tỏ Phật pháp vô dụng, vậy trưởng lão cần gì phải ngàn dặm xa xôi thỉnh lấy một bộ kinh thư vô dụng chứ?”
“Điều này…” Đường Tăng bị hỏi đến nghẹn giọng không nói nên lời, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Dương Tiễn thúc giục nói: “Trưởng lão đừng trì hoãn nữa, mau niệm kinh đi, niệm kinh sớm một chút, phụ thân ta cũng sớm thoát ly khổ hải, ngươi cũng sớm đi Tây Phương thỉnh kinh.”
Đường Tăng bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục gõ mõ, niệm kinh Phật.
Nhưng trong lòng lại vô cùng sầu, nếu cha của Dương Tiễn không báo mộng thì làm gì đây?
“Các ngươi nói, cha của Trấn Sơn Thái Bảo sẽ báo mộng chứ?”
“Điều này, có chút huyền ảo.”
“Cảm giác như Trấn Sơn Thái Bảo đang làm khó Huyền Trang pháp sư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận