Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1734 - Có ngày nào mà Hồng Hoang không chết mấy chục vạn người? (2)

Lần trước đọc Kim Bình Mai, nó lại có thể chiếu ứng với hiện thực, cũng không biết trong giá sách này có tiểu thuyết khác, cũng giống như Kim Bình Mai có thể chiếu ứng với nhân vật trong thực tế hay không?
Hoàng Dung vừa nghĩ, vừa nhìn vào tên cuốn tiểu thuyết trong tay.
Hồng Lâu Mộng ?
Cũng không biết viết về cái gì?
Hoàng Dung lập tức mở tiểu thuyết ra nhìn.
Vừa nhìn một cái, nàng lại trực tiếp rơi vào trầm mê.
Chỉ cảm thấy cuốn tiểu thuyết này viết thực sự quá tốt.
Dùng từ tinh tế, câu thơ ưu mỹ, mỗi nhân vật bên trong đều sinh động truyền thần, rất sống động.
Tâm trí Hoàng Dung nhất thời đắm chìm trong câu chuyện tiểu thuyết xây dựng, quên cả thời gian.
Keng keng keng.....
Cho đến khi một hồi tiếng chuông gió trong trẻo vang lên, lúc này mới đánh thức Hoàng Dung từ trong tiểu thuyết.
Hoàng Dung ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Quách Lập đang nghênh ngang sải bước tiến vào.
Sao hắn lại đến đây?
Trong lòng Hoàng Dung thoáng lóe lên chút hoài nghi.
Quách Lập là bộ đầu của Lục Phiến môn, hắn tới chỉ e không có chuyện tốt lành gì!
Hoàng Dung thầm nghĩ.
Quách Lập đi vào khách điếm, nhìn thấy Lý Nguyên, lập tức ôm quyền nói với Lý Nguyên: "Lý công tử, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Lý Nguyên dời mắt khỏi tiểu thuyết, nhìn sang Quách Lập, gật đầu.
Song không nói gì.
Thấy Lý Nguyên tỏ vẻ lãnh đạm, Quách Lập cũng chẳng quan tâm lắm.
Hắn cười hỏi Lý Nguyên.
"Không biết Lý công tử có thể đoán ra mục đích khiến hôm nay Quách mỗ đến đây hay không?"
Lý Nguyên thản nhiên đáp: "Ngươi đến để tặng quà cho ta."
Trên mặt Quách Lập hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ Lý Nguyên đoán đúng thật.
Xem ra người này đúng là liệu sự như thần.
Không hổ là người nữ hoàng bệ hạ quen biết, quả là không tầm thường.
Quách Lập kìm lại cảm xúc, chỉ thấy hắn lấy một chiếc chuông gió màu vàng ra từ ngực áo.
Hoàng Dung nhìn thấy chuông gió, ngạc nhiên nói: "A, chẳng phải đây là chuông gió của khách điếm ta hay sao? Tại sao trong tay ngươi lại có một chiếc?"
Nàng nhìn ra cửa, lúc này mới phát hiện chuỗi chuông gió treo trên màn cửa vậy mà lại mất một cái chuông.
Quách Lập giải thích: "Đây là thứ chúng ta đoạt được từ trong tay Võ Tòng."
Hoàng Dung càng thêm sửng sốt: "Võ Tòng? Làm sao hắn lấy được chiếc chuông gió này?"
Quách Lập: "Nghe Võ Tòng nói là hắn trộm đêm hôm trước."
Hoàng Dung chỉ cảm thấy đầu óc càng lúc càng hồ đồ.
"Tên kia bị bệnh gì thế? Những thứ khác không trộm, trộm một cái chuông gió làm gì?"
Quách Lập: "Đương nhiên là để đối phó với Tây Môn Khánh."
Hoàng Dung bật cười: "Đừng chọc cười ta nữa, một cái chuông gió đối phó Tây Môn Khánh kiểu gì?"
Quách Lập tỏ vẻ nghi hoặc, nhìn Hoàng Dung: "Lẽ nào ngươi không biết chuông gió này là một món Tiên Thiên linh bảo cực phẩm?"
"Có nó, đối phó với Tây Môn Khánh không còn là việc khó khăn."
Hoàng Dung cười to, đáp: "Ha ha, ngươi đừng đùa nữa, không lẽ ngươi tin mấy lời nói phét của Lý Nguyên sao?"
Quách Lập nghiêm túc nói: "Ta không đùa, chiếc chuông gió này đúng là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm. Võ Tòng nhờ vào linh bảo này mới có thể vượt cấp giết chết Tây Môn Khánh."
Rắc!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quách Lập, Hoàng Dung bỗng có cảm giác da đầu sắp nứt ra.
Chỉ thấy nàng há hốc mồm, mất một lúc lâu vẫn chưa thể khép lại, cái miệng mở to gần như có thể nhét một quả trứng ngỗng vào trong.
Mãi sau khi định thần lại, nàng mới thảng thốt kêu lên: "Cái gì, chuông gió thực sự là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm ư? Sao, sao có thể chứ?"
Tiên Thiên linh bảo cực phẩm là bảo vật trong truyền thuyết, dù là đại năng Chuẩn Thánh cũng chưa chắc có được một món.
chuông gió treo trên cửa sao lại quý giá đến thế nhỉ?
Lý Nguyên làm sao có thể nói thật lòng?
Chuyện này thật sự quá bất thường!
Nhất thời, Hoàng Dung không thể tiếp thu nổi.
Quách Lập nhìn biểu cảm của Hoàng Dung, nói: "Xem ra ngươi không biết thật."
Lý Nguyên đáp một câu: "Không phải là nàng không biết, chỉ là nàng một mực không tin thôi."
Hoàng Dung nổi điên, nói: "Ta tin kiểu gì đây? Xin hỏi, ai lại treo một chùm Tiên Thiên linh bảo cực phẩm lên cửa? Xin hỏi, ai có nhiều Tiên Thiên linh bảo cực phẩm như vậy? Dù sao bình thường ngươi cũng thích khoác lác, ta làm sao mà biết câu nào ngươi nói ra là thật? Câu nào là chém gió?"
Lý Nguyên đáp một câu: "Ta đâu có nói khoác."
Hoàng Dung đảo mắt lườm nguýt, cười lạnh: "A, không nói khoác, không nói khoác, vậy tại sao ngươi lại nói bản thân là Đại Đạo chí cao? Không nói khoác sao ngươi còn nói Tiểu Tê Tử là…"
Đột nhiên, nàng sực nhớ tới thân phận của Quách Lập, cố không nói tiếp nữa.
Dẫu sao đó cũng là tội đại bất kính.
Đại Đạo chí cao?
Quách Lập trợn tròn hai mắt.
Hắn bỗng cảm thấy hơi đồng tình với lời Hoàng Dung nói ra, Lý Nguyên đúng là đồ khoác lác.
Chung quy thì trên đời này làm gì có Đại Đạo chí cao!
Dĩ nhiên, hắn không bộc lộ ý nghĩ trong lòng.
Hắn đặt chuông gió lên quầy rượu, nhìn ánh mắt Lý Nguyên, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Chẳng phải Lý công tử dự định không bỏ sót ư? Sao lại không tính đến việc Võ Tòng tới trộm chuông gió?"
Lý Nguyên khẽ mỉm cười: "Tại sao ngươi lại nghĩ ta không tính đến?"
Mắt Quách Lập loé sáng, "Nếu Lý công tử đoán được, vậy vì sao không ngăn cản?"
Lý Nguyên bình tĩnh nói: "Dù sao chuông gió kiểu gì cũng tự trở về, ngăn hay không ngăn có gì khác đâu?"
Quách Lập: "Nếu ngươi ngăn lại, Võ Tòng sẽ không thể giết chết Tây Môn Khánh, Kim Liên và Vương Bà, Võ Tòng cũng chẳng phải liều mình chạy trốn, sau cùng vẫn bị bắt. Trên đời này sẽ bớt đi mấy vài tấn bi kịch."
Lý Nguyên hờ hững đáp: "Nhưng ta cảm thấy đó là kịch vui."
Quách Lập nhìn Lý Nguyên đăm đăm, nói một cáhc sâu xa: "Sao ta lại có cảm giác ngươi cố ý dung túng cho Võ Tòng giết người, Võ Tòng thành kẻ chịu tội thay ngươi."
Lý Nguyên dửng dưng nói: "Bây giờ bộ khoái phá án đều là nhờ vào giác quan thứ sáu ư? Sự việc không có bằng chứng thì ngươi chớ nói lung tung."
Sau một hồi đối thoại, Quách Lập khẳng định Lý Nguyên đã cố tình cho Võ Tòng lấy được Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, từ đó để Võ Tòng giết ba người Tây Môn Khánh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận