Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 265 - Khắp nơi lộ xa hoa cực hạn

Nghe đạo lý lớn của mẫu thân, trong lòng Thương Thanh Quân rõ ràng cảm thấy không đúng, nhưng nàng lại không biết phản bác như thế nào.
Nàng không muốn cổ hủ giống như phụ thân, vì một hôn quân lại tình nguyện hy sinh tính mạng của mình.
Thương Khương thị lại nói: “Chúng ta chỉ ở chỗ này một hai ngày, đợi mời được mấy hộ vệ đáng dựa dẫm đến, chúng ta vẫn tiếp tục về quê.”
Nghĩ tới nguy hiểm hôm nay, hai mẹ con nàng không dám lên đường một mình.
“Thế nên, hai ngày này ngươi và Lý Nguyên phải giữ khoảng cách, tốt nhất cố gắng tránh gặp mặt, nhất định đừng làm hành động vượt rào.”
Thương Thanh Quân nghe vậy, lập tức thay đổi, rầu rĩ không vui hẳn lên.
Haizz, tại sao Lý Nguyên nói ta có mệnh cách hoàng hậu, nếu như hắn không nói, mẫu thân cũng sẽ không nhiều chuyện như vậy.
Dưới tình huống tâm phiền ý loạn, Thương Thanh Quân có phần không muốn đối mặt với mẫu thân, cho nên nàng đứng dậy muốn đi hóng mát trong sân một chút.
Nhưng Thương Khương thị lại trực tiếp ngăn ở cửa: “Thời gian hai ngày ở đây, nếu không cần thiết, ngươi cứ ở trong phòng, đừng đi ra ngoài.”
Nàng lo lắng con gái đi ra ngoài len lén gặp riêng Lý Nguyên.
Thương Thanh Quân thấy mẫu thân ngang ngược như thế, trong lòng vừa tức vừa tủi thân.
Nhưng cho tới nay tiếp nhận nuôi dạy, khiến nàng không thể mạnh miệng với mẫu thân.
Thương Khương thị thấy trong lòng con gái có lòng oán hận, thái độ không khỏi hòa hoãn mấy phần, nàng nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân làm như này là vì tốt cho ngươi…”
Thương Thanh Quân lại không muốn nghe lời của mẫu thân, nàng lập tức xoay người, tức giận ngồi trên giường, không nhìn mẫu thân.
Thương Khương thị thấy dáng vẻ con gái, trong lòng không khỏi thở dài thật dài.
Lúc này mới một ngày, Lý Nguyên đã khiến con gái mê đến thần hồn điên đảo, nếu như ở lại hơn hai ngày, chỉ sợ con gái ngay cả mẫu thân như nàng không nhận.
Nghĩ tới đây, Thương Khương thị lập tức quyết định, phải mau sớm tìm hộ vệ, rời khỏi nơi này.
Thương Thanh Quân ngồi ở trên giường, giận dỗi mẫu thân một lúc.
Nàng đột nhiên phát hiện một việc, giường lại mềm mại trước nay chưa từng có, nàng ngồi ở phía trên, lại không cảm nhận được chút lực nào, giống như ngồi ở trên đám mây.
Nàng có phần kinh ngạc sờ nệm và đệm chăn, phát hiện sợi tơ vô cùng mềm mại, giống như lông chim.
Thương Thanh Quân lớn như vậy, trước kia dùng đồ xa hoa nhất trong cả thành Triều Ca, nhưng chưa từng thấy đệm chăn mềm mại như thế.
Khi nàng vuốt ve đệm chăn, đột nhiên nghe thấy được một mùi đàn hương mềm nhẹ tỏa ra từ trên giường gỗ.
Mùi thơm đậm nhạt phù hợp, khiến Thương Thanh Quân vô cùng say mê.
Hơn nữa, nàng còn phát hiện tinh thần của mình trở nên thả lòng trước nay chưa từng có, trong đầu một mảnh trống rỗng, giống như tất cả chuyện phiền lòng biến mất toàn bộ.
Trong đầu vừa thả lỏng, dĩ nhiên Thương Thanh Quân trực tiếp ngã xuống giường ngủ như vậy.
Thương Khương thị thấy con gái đột nhiên ngủ thiếp đi, không quá bất ngờ.
Mấy ngày qua, bởi vì hai mẹ con thất lạc Thương Dung, vừa đau lòng vừa vất vả, rất lâu chưa nghỉ ngơi tử tế, vì vậy nàng thấy con gái ngủ thiếp đi, còn tưởng rằng nguyên do mỏi mệt quá mức.
Thương Khương thị chân thành đi tới, chuẩn bị giúp thu dọn xong, cũng đắp kín mền.
“Ồ?”
Nàng mới vừa sờ tới đệm chăn, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Nàng không nghĩ tới, trên thế giới này lại còn có đệm chăn mềm mại như thế.
Chỉ là sờ một chút, nàng biết chắc chắn đệm chăn có giá trị không rẻ.
Sau đó, nàng nghe thấy trên giường gỗ tỏa ra mùi đàn hương sâu kín.
Thấm vào ruột gan, ngưng thần tĩnh khí, tốt hơn so với tất cả hun hương mà Thương Khương thị từng sử dụng, còn giải phóng tâm linh.
Bó củi trân quý như thế, nếu như làm thành hương liệu, ít nhất cùng giá trị với hoàng kim.
Lại dùng làm thành rồi một khung giường.
Thương Khương thị không khỏi âm thầm chậc lưỡi.
Thứ này trị giá bao nhiêu tiền? Thương Khương thị đánh giá một vòng ở bên trong phòng.
Đột nhiên, ánh mắt nàng ngưng tụ, kinh hãi sắp rớt cằm.
Chỉ thấy trước bàn trang điểm, lại bày một tấm gương lưu ly lớn bằng lòng bàn tay, trước đây nàng chưa từng thấy.
Tấm gương soi sáng bóng người, không hề mờ ảo , ngay cả lông tơ trên mặt nàng cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Thương Khương thị nhìn thấy dung nhan chân thực của mình rõ ràng như thế, trước kia nàng dùng gương đồng, mặc dù mài đến sáng loáng, nhưng soi người vẫn không quá rõ.
Nàng không nghĩ tới, trên thế giới này lại còn có tấm gương rõ ràng như thế.
Mỗi tấm gương này chỉ sợ cũng có thể đổi được một thành trì! Thương Khương thị suy nghĩ xuất thần.
Nàng phát hiện, mặc dù nhìn gian phòng đơn giản, gia cụ không nhiều, nhưng khắp nơi lộ ra xa hoa cực hạn.
“Xem ra, là ta nhìn nhầm rồi.”
Chỉ sợ mức độ giàu có của Lý Nguyên có thể so với Trụ vương, trang viên này cũng tuyệt không keo kiệt.
Thương Khương thị cười khổ.
Nàng nhớ khi trước tới nơi này, nói trang viên này đơn sơ, gương mặt không khỏi có phần nóng lên.
Nàng cảm giác hành vi của mình hôm nay có chút giống tên hề.
Khó trách Lý Nguyên gần như khinh thường phản bác nàng.
Nghĩ tới Lý Nguyên tài hoa tuyệt thế, phong thái lạnh nhạt, dung nhan siêu phàm thoát tục, chỉ sợ bất kỳ nữ tử nào gặp cũng mê muội.
Nếu như lúc trước, Thương Khương thị chắc chắn giơ hai tay tán thành chuyện của con gái và Lý Nguyên.
Nhưng con gái có mệnh cách hoàng hậu, Thương Khương thị cảm thấy, không thể để con gái trong trắng cô phụ một thân khí vận Cửu Thiên Phượng Hoàng mà trời ban cho.
“Đừng trách mẫu thân nhẫn tâm, mẫu thân cũng là vì tốt cho ngươi.”
Thương Khương thị nhìn con gái ngủ say, thì thào lẩm bẩm.
Thương Khương thị vẫn luôn đợi mấy canh giờ ở trong gian phòng.
Bụng đã đói đến mức kêu rột rột, nhưng vẫn không nghe thấy có người tới gọi nàng ăn cơm.
Trong lòng nàng không khỏi âm thầm tức giận không thôi.
Có lòng muốn đi ra ngoài tìm Lý Nguyên hoặc Thược Dược ăn uống một chút, nhưng nàng nghĩ đến thái độ của Lý Nguyên và Thược Dược không lạnh không nóng đối với nàng, lại cảm thấy, bản thân vẫn đừng nên đi ra ngoài kiếm chuyện.
Cho nên, Thương Khương thị không thể làm gì khác hơn là chịu đói bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận