Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 653 - Bệnh tình của Tiểu Tê Tử nguy kịch, Lý Nguyên là hy vọng cuối cùng

Vì vậy Lý Nhị và Trưởng Tôn hoàng hậu đều cùng yêu thương.
Lý Nhị lấy tên Tê Tử cho nữ nhi chính là hy vọng thân thể nữ nhi có thể mạnh mẽ như tê giác, cường tráng khỏe mạnh.
Lý Lệ Chất đứng bên thấy phụ hoàng nổi giận thì sợ hãi vội quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Huhu, đều tại ta, ta không nên chơi đùa đuổi bắt với Tiểu Tê Tử, cầu xin phụ vương trách phạt.”
Trưởng Tôn hoàng hậu vội vàng lên tiếng cầu xin cho đại nữ nhi: “Thật ra đều trách ta, ta thấy Tiểu Tê Tử muốn chơi với tỷ tỷ nên không ngăn cản, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Trong lòng Lý Nhị mặc dù lo lắng vô cùng nhưng cũng sẽ không trút giận lên người hoàng hậu và đại nữ nhi.
Hắn vội vàng đỡ Lý Lệ Chất đang khóc lên, an ủi:
“Được rồi, đừng khóc nữa, phụ hoàng hơi nặng lời. Thật ra phụ hoàng cũng khôgn phải đang trách ngươi.”
Lý Lệ Chất thấy phụ vương không quyết định trách tội mình thì lúc này mới nín khóc.
Chờ một hồi, mấy vị ngự y cuối cùng cũng xong, Lý Nhị vội vàng hỏi: “Thế nào, thân thể Tấn Dương công chúa có nghiêm trọng không?”
Sắc mặt mấy ngự y không tốt, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Thế Dân, mọi người há miệng mấp máy nhưng cuối cùng lại không ai mở miệng trước.
Lý Nhị thấy vẻ mặt mấy ngự y thì trong lòng không khỏi trùng xuống, nhất thời có dự cảm không tốt.
Trưởng Tôn hoàng hậu và Lý Lệ Chất càng lo lắng hơn.
Lý Nhị chỉ vào một ngự y, ra lệnh: “Kỷ An Chi, ngươi nói đi.”
Kỷ An Chi lo sợ nói: “Bẩm vạn tuế, tình hình của Tấn Dương công chúa vô cùng không tốt, chỉ sợ, chỉ sợ, bệ hạ phải chuẩn bị tâm lý.”
Trưởng Tôn hoàng hậu nghe vậy thì chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, muốn ngã xuống ngất đi.
Mọi người thấy thế lại trở nên rối loạn.
“Mẫu hậu sao vậy?”
“Hoàng hậu nương nương ngất xỉu.”
Lý Lệ Chất vội vàng đỡ lấy mẫu hậu, bởi vì vóc dáng nàng quá nhỏ, thân thể quá gầy yếu, căn bản không đỡ được.
Cũng may Lý Thế Dân và cung nữ bên cạnh phản ứng nhanh, đúng lúc đỡ được Trưởng Tôn hoàng hậu, không làm cho Trưởng Tôn hoàng hậu và Lý Lệ Chất cùng ngã xuống.
Trưởng Tôn hoàng hậu chỉ là khí hỏa công tâm, cũng không có gì đáng ngại, rất nhanh nàng đã khôi phục tinh thần lại.
Nàng bất chấp tình trạng của mình, nhanh chóng nói với mấy ngự y: “Các ngươi nhất định phải cứu được Tiểu Tê Tử.”
Lý Nhị nghe vậy thì không khỏi gật đầu nói: “Đúng vậy, trẫm mặc kệ các ngươi dùng cách gì, nhất định phải cứu được Tấn Dương công chúa, nếu không các ngươi đều chôn cùng Tiểu Tê Tử đi!”
Mấy vị ngự y thấy Lý Nhị ra tử lệnh thì nôn nóng đến đổ mồ hôi.
Nếu bọn họ có cách chữa trị thì cũng sẽ không bảo Lý Nhị chuẩn bị hậu sự cho Tiểu Tê Tử.
Muốn bọn họ phải cứu sống người, đây không phải là ép buộc sao?
Mấy vị ngự y đồng loạt quỳ xuống.
“Bệ hạ tha mạng, thể chất tiểu công chúa vốn suy yếu, lại phát bệnh quá nhanh, khiến hỏa độc tích tụ vào tim phổi, thuốc và kim châm cũng khó chữa.”
“Không phải bọn thần không cố hết sức mà là bọn thần thực sự bất lực.”
“Bệ hạ tha mạng.”
“...”
Lý Nhị thấy đám người kia chỉ cần xin tha thứ mà không trị liệu, không khỏi càng nổi giận hơn.
Hắn mặc kệ Tiểu Tê Tử có phải thể chất suy yếu không, hắn chỉ cần cứu sống được Tiểu Tê Tử, đám lang băm này cũng không cần giữ lại.
Hắn đang muốn kêu người lôi đám lang băm này ra ngoài đánh chết, cũng may, Trưởng Tôn hoàng hậu thấy thế, nhịn xuống nỗi bi thương trong lòng, ngăn cản đúng lúc:
“Bệ hạ đừng nổi giận, chuyện của Tiểu Tê Tử không liên quan đến những ngự y này, không thể trách tội bọn họ.”
Nàng lại an ủi ngự y: “Các ngươi cứ tận tâm chữa trị, bệ hạ chỉ là tức giận, cho dù lỡ như…”
Viền mắt nàng đỏ lên: “Cũng không liên lụy đến các ngươi.”
“Đa tạ bệ hạ, đa tạ hoàng hậu nương nương.”
“Bọn thần nhất định tận tâm trị liệu.”
“...”
Nghe xong lời cam đoan của hoàng hậu, đám ngự y lúc này mới yên lòng, mới dám tiếp tục chữa trị.
Nhưng những ngự y này đối diện với căn bệnh của Tiểu Tê Tử cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể dùng thuốc mỡ thanh phế trừ hỏa bổ dưỡng.
Nhưng cho dù như vậy thì một canh giờ sau, hơi thở của Tiểu Tê Tử vẫn ngày càng suy yếu, sắc mặt cũng càng ngày càng xanh xao.
Người sáng suốt đều nhìn ra tình hình của Tiểu Tê Tử không tốt.
Lòng Lý Thế Dân, Trưởng Tôn hoàng hậu, Lý Lệ Chất nhất thời chìm xuống đáy vực.
Trẫm đã thu phục được Đột Quyết, giải quyết triệt để xâm phạm biên giới phương bắc của Đại Đường, khai sáng bất thế chi công, vào lúc nhiều chuyện đáng mừng như vậy, lẽ nào lại phải đau khổ mất đi ái nữ sao?
Trẫm nhất định có biện pháp cứu sống Tiểu Tê Tử.
Nhưng lang băm này trị không được thì trẫm phải mời danh y chân chính, danh y trị không được thì trẫm phải mời thần tiên hải ngoại, trẫm không tin không cứu được Tiểu Tê Tử.
Trong lòng Lý Nhị nhanh chóng thay đổi, nghĩ đủ loại cách có thể cứu được Tiểu Tê Tử.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một cách trong tuyệt vọng.
Tỷ phu Lý Nguyên.
Hắn thật sự là thần tiên sống, vốn có năng lực không thể tưởng tượng nổi, nói không chừng hắn sẽ có cách chữa khỏi bệnh của Tiểu Tê Tử.
Càng nghĩ, Lý Nhị càng cảm thấy cách này có thể thực hiện được.
“Người đâu.”
Lý Nhị nói lớn.
Vài ngjw y nghe thấy thì tim gan đều run lên, suýt chút nữa co quắp lại.
Lẽ nào bệ hạ vẫn muốn chúng ta chôn cùng sao?
“Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đưa Tấn Dương công chúa đến chỗ danh y chữa trị.”
Vẫn may không phải để chúng ta chôn cùng.
Trái tim treo lơ lửng của mấy ngự y đều hạ xuống.
Kỷ An Chi do dự nói: “Bệ hạ, lúc này di chuyển Tấn Dương công chúa, để công chúa xóc nảy, chỉ sợ…”
Thật ra, Lý Thế Dân cũng biết lúc này di chuyển Tấn Dương công chúa không tốt.
Nhưng thứ nhất là khách điếm của Lý Nguyên cũng không xa, thứ hai là hắn lo lắng cho người đi mời Lý Nguyên sẽ trì hoãn việc trị liệu, thứ ba là hắn lo rằng Lý Nguyên không đến.
Cho nên lúc này hắn mới quyết định tự mình đưa Tiểu Tê Tử đến khách điếm trị liệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận