Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 452 - Ngao Châu, Ngao Thính Tâm, Ngao Thốn Tâm đến thăm!

Nếu như nói rất đẹp trai, có phải bọn họ sẽ nói ta mê trai hay không: “Khoảng mấy mươi tuổi, tu vi Địa Tiên sơ kỳ.”
Ngao Thốn Tâm biết được tu vi Lý Nguyên mới Địa Tiên sơ kỳ, không khỏi lắc đầu: “Mới Địa Tiên sơ kỳ, cũng quá yếu rồi, hơn nữa dáng vẻ cũng chỉ là được, muốn tu vi không có tu vi, muốn tướng mạo không có tướng mạo, hoàn toàn không xứng với ngươi.”
Ngao Châu nghe vậy, lập tức lắc đầu nói: “Hắn rất lợi hại, là ta không xứng với hắn mới đúng.”
Ngao Thốn Tâm không cho là đúng nói: “Một Địa Tiên sơ kỳ có thể lợi hại bao nhiêu?”
Ngao Thính Tâm xen vào nói: “Muội phu quả thật rất lợi hại, lát nữa Thốn Tâm tỷ tỷ không nên đắc tội với hắn.”
Nàng thấy tính cách tùy tiện của đường tỷ, thật sự lo lắng lát nữa không cẩn thận đắc tội với Lý Nguyên.
Phải biết rằng, muội phu chính là tồn tại khủng bố ngay cả Thánh Nhân cũng dám vả miệng.
Ngao Thốn Tâm thấy dáng vẻ khẩn trương của hai muội muội, cực kỳ cạn lời nói: “Sao ta cảm thấy các ngươi rất lỳ lạ, một tu sĩ Địa Tiên kỳ, dù có lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại đến đâu, lại còn sợ ta đắc tội hắn.”
Ngao Châu giải thích: “Lý Nguyên không giống với các tu sĩ Địa Tiên kỳ khác.
Dù sao thì... hắn rất giỏi, dù là Thánh Nhân cũng rất tôn trọng hắn.”
Ngao Thốn Tâm đột nhiên sờ trán của Ngao Châu.
“Ngươi làm gì vậy?”
Ngao Châu mờ mịt nhìn đường tỷ.
Ngao Thốn Tâm vừa vuốt trán của đường muội, vừa nói: “Để ta xem có phải ngươi bị sốt hay không, ăn nói xà lơ.”
Ngao Châu tức giận hất bàn tay đường tỷ ra: “Ngươi mới phát sốt.”
Ngao Thốn Tâm nói: “Nếu ngươi không sốt, thì chính là... điên rồi.
Một Địa Tiên kỳ, Thánh Nhân không thèm nhìn, sao có thể tôn kính hắn được, có thể quen biết hắn thì hắn được xem là lợi hại rồi.”
Ngao Thính Tâm nói giúp: “Tiểu muội nói là thật, quả thật muội phu quen biết Thánh Nhân.
Chẳng những quen biết, hơn nữa nô bộc của muội phu còn đè Nguyên Thủy Thiên Tôn trên mặt đất vả miệng! Chỉ là chuyện liên quan đến thể diện của Thánh Nhân không tiện nói cho đường tỷ.”
Ngao Thốn Tâm thấy hai muội muội liên tục nói giúp Lý Nguyên, trong lòng càng thêm kỳ lạ.
Bọn họ sao vậy, nếu như nói Ngao Châu điên rồi, vậy Ngao Thính Tâm không thể cũng điên theo đúng không, nhưng tại sao bọn họ lại nói như vậy? Thật sự khó hiểu, Địa Tiên kỳ, Thánh Nhân hoàn toàn không thèm đánh! Hừ, lát nữa bổn tiểu thư muốn xem xem rốt cuộc có phải Lý Nguyên đó có ba đầu sáu tay hay không, vậy mà lại lừa được cả nhà đại bá! Nàng cảm thấy Ngao Châu nhất định đã gặp phải kẻ lừa gạt.
Bởi vì người bình thường đều biết lời nói của Ngao Châu và Ngao Thính Tâm thái quá bao nhiêu.
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng ba người họ cũng bay đến Triều Ca.
Ngao Thốn Tâm đánh giá hoàn cảnh ngoài viện đôi chút, vẻ thất vọng trên mặt càng thịnh.
Nơi này là vùng đất hồng trần, linh khí hỗn loạn, hoàn toàn không thích hợp tu vi, cao nhân nào lại xây động phủ của mình ở nơi này chứ? Ngao Châu không lập tức gõ cửa, nàng lần nữa nhắc nhở đường tỷ: “Thốn Tâm tỷ tỷ, lát nữa ngươi tuyệt đối không nên nói lung tung, càng không nên đắc tội tất cả mọi người trong phủ, được không?”
Ngao Thốn Tâm thấy dáng vẻ đường muội lo lắng, nàng càng không hiểu: “Sao ta lại cảm thấy ngươi đang lấy lòng đối phương vậy? Ngươi tốt xấu gì cũng là công chúa Long tộc, đồng ý gả cho hắn, không biết là phúc khí mấy đời hắn tu được, ngươi có cần phải hạ mình như vậy không?”
Ngao Châu uy hiếp nói: “Nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ trở về.”
Ngao Thốn Tâm thấy biểu cảm nghiêm túc của đường muội, đều sắp tuyệt ngã.
Thật sự là hết cứu rồi, vẫn chưa qua cửa đã che chở phu quân như vậy, hạ tư thái bản thân xuống thấp như vậy, đợi đến lúc thật sự qua cửa, chẳng phải là bị đối phương ăn sạch sẽ sao, nàng nắm chặt nắm tay, không biết đường muội bị đối phương rót canh mê hồn gì, lại một mực khăng khăng như vậy.
Trong lòng nàng chửi bới không thôi, nhưng trên miệng lại bảo đảm: “Được, được, ta đồng ý với ngươi, lát nữa nhất định không nói lung tung, càng không đắc tội hắn, được chưa?”
Ngao Châu thấy đường tỷ bảo đảm, lúc này mới yên lòng.
Nàng tiến lên gõ cửa.
Dương Hòe mở cửa ra.
Ngao Châu vội vàng hành lễ nói: “Dương bá, ta với hai tỷ tỷ tới tìm Lý công tử.”
Dương Bá gật đầu hiền hòa với Ngao Châu: “Công tử đang ở trong viện, tiểu thư tự đi tìm hắn đi.”
Ngao Châu lại hành lễ với Dương Hòe, lúc này mới đi vào cửa lớn.
Ngao Thính Tâm đã nghe muội muội nói chuyện của Dương Hòe, biết được lão nhân gia lưng gù trước mắt chính là... người tàn nhẫn trước đó vả miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Bởi vậy nàng không dám thất lễ, cũng tất cung tất kính hành lễ với Dương Hòe: “Ngao Thính Tâm bái kiến Dương bá.”
So với Ngao Châu, thái độ của Dương Hòe đối với Ngao Thính Tâm lại lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Chỉ là nhàn nhạt gật đầu.
Nhưng Ngao Thính Tâm lại không chút bất mãn.
Ngược lại, nàng cảm thấy được một đại năng như thế gật đầu đã vô cùng vinh hạnh.
Ngao Thốn Tâm nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, đầu bị vây trong trạng thái mơ màng.
Đây đâu phải là nô bộc trông cửa, đây quả thực là lão gia trông cửa.
Sao hai muội muội lại cung kính với một lão già trông cửa như vậy? Còn cung kính hơn nhìn thấy phụ vương của ta.
Quả thực quá khó tin rồi.
Nàng thật sự hoài nghi Ngao Châu đã bị đại bá bán cho Lý Nguyên, cho nên lúc này Ngao Châu mới không có địa vị như thế, ngay cả một lão già trông cửa đều không xem thiếu phu nhân nàng ra gì.
Ngao Thốn Tâm không khỏi sinh ra đồng tình rất lớn với đường muội.
Nàng đã dự liệu được cuộc sống tương lai khi Ngao Châu gả đến đây sẽ bi thảm cỡ nào! Ngao Thính Tâm thấy đường tỷ đột nhiên ngẩn người, không khỏi nhẹ nhàng kéo bả vai đường tỷ một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngây ngốc cái gì vậy, còn không mau hành lễ Dương bá.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận