Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1584 - Đại năng không thể low như vậy!

Nàng chắp hai tay sau lưng, bóng dáng thẳng tắp cao ngất, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói không hề có cảm tình, giống như Đế Vương nhìn xuống Cửu Thiên, tiếp kiến lê dân, tràn ngập uy nghiêm vô thượng.
Công Tôn Ương ở trước mặt Võ Chiếu giống như con kiến hôi, có vẻ càng cẩn thận thận trọng.
Hắn nghe thấy câu hỏi của Võ Chiếu, trong lòng không khỏi có vẻ bất đắc dĩ, hây, lại là câu hỏi này, khoảng thời gian này không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn nghe thấy câu hỏi này.
“Bách Hiểu Sinh viết.”
Công Tôn Ương vẫn trả lời như trước.
Võ Chiếu tiếp tục hỏi: “Bách Hiểu Sinh là ai?”
Công Tôn Ương lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Võ Chiếu: “Vậy sao ngươi có được tiểu thuyết của hắn?”
Công Tôn Ương trả lời đầu đuôi gốc ngọn: “Đại khái ba năm trước, một thư sinh cầm một bản thảo tiểu thuyết, nói để thư trai của ta in bán ra ngoài. Ta thấy cuốn tiểu thuyết viết ổn nên đã đồng ý. In tạm một trăm bộ thử trước.”
“Chỉ là sau khi in quyển tiểu thuyết tên ‘Vân Hải n Cừu Lục’ đó, vốn không gây ra phản ứng gì, hai tháng mới bán được một bộ.”
“Mà người mua bộ sách này còn là lão thư trùng trong cửa tiệm bọn ta, chỉ cần là tiểu thuyết mới ra, hắn đều sẽ mua một quyển.”
“Ta cảm thấy muốn đập bộ sách này vào tay, rất sầu.”
“Có một ngày, trong lúc vô tình ta và lão thư trùng đó cãi nhau vì chuyện này, lão thư trùng đó đề nghị ta, bảo ta mướn một tiên sinh đến quán trà tửu lâu thuyết sách miễn phí, nói dùng cách này, không bao lâu nữa quyển sách này sẽ bán rất chạy.”
“Ta ôm suy nghĩ còn nước còn tát, mướn một người thuyết sách đến quán trà, không ngờ không đến mấy ngày, quyển sách này thật sự bán rất chạy.”
“Về sau ta mới biết được, hình như quyển sách này ẩn giấu chuyện của thế gia tu luyện hiện thực nào đó…”
Nói đến đây, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Công Tôn Ương càng đậm!
Có vẻ đặc biệt vô tội.
Võ Chiếu: “Thư sinh đó sống ở đâu?”
Công Tôn Ương lắc đầu nói: “Ta cũng không biết, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt hắn một lần, sau đó hắn liên tục viết mấy quyển tiểu thuyết đều là trực tiếp đặt bản thảo ở trong thư phòng của ta, rồi không gặp qua hắn nữa. Thậm chí tiền bạc vốn đã đàm phán với hắn, hắn cũng chưa từng tới lấy.”
Võ Chiếu nghe vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Hành động này của Bách Hiểu Sinh rốt cuộc là đang có ý đồ gì?
Lẽ nào chỉ là vì cho mọi người ăn dưa?
Nàng suy nghĩ một lúc, lại hỏi Công Tôn Ương: “Chắc ngươi biết tên của lão thư trùng đó đúng không?”
Nàng suy đoán, có khi nào lão thư trùng đó có quan hệ với Bách Hiểu Sinh hay không?
Dù sao thì đối phương là người đầu tiên mua tiểu thuyết của Bách Hiểu Sinh, sau khi biết nội dung tiểu thuyết có liên quan đến Phần Hương cốc, còn nghĩ cách để tiểu thuyết của Bách Hiểu Sinh bán chạy.
Lẽ nào giữa bọn họ có quan hệ.
Công Tôn Ương vẫn lắc đầu nói: “Tuy hắn là khách quen của cửa tiệm, nhưng ta chưa từng hỏi tên hắn.”
Võ Chiếu thản nhiên nói: “Đù, ngươi cái gì cũng không biết?”
Công Tôn Ương: “Tiểu nhân quả thật không biết gì cả, mong Võ thừa tướng minh giám.”
Trong lúc nói chuyện, thật ra Võ Chiếu đã thầm thăm dò ngũ giác lục thức, quá khứ tương lai của Công Tôn Ương, phát hiện đối phương quả thật không nói dối.
Tình hình này có hai loại khả năng, hoặc là tu vi của Công Tôn Ương cao hơn Võ Chiếu rất nhiều, có thể giấu được thăm dò của Võ Chiếu.
Hoặc là Công Tôn Ương quả thật không biết.
Điều này khiến Võ Chiếu có chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Trong lúc tâm tư chuyển động thì thần thức của Võ Chiếu cũng đã âm thầm dò xét hậu viện của thư trai.
Hậu viện thư trai là khu vực sinh hoạt.
Bên trong có một nam tử trẻ tuổi khoảng mười tám mười chín và mấy người hầu.
Võ Chiếu đã tìm hiểu rõ nam tử trẻ tuổi đó từ trong tài liệu, đối phương là con trai của Công Tôn Ương, Công Tôn Tập Nhã.
Một phàm nhân bình thường như Công Tôn Ương.
Võ Chiếu dò xét tu vi Công Tôn Tập Nhã một lượt, vốn không có gì đặc biệt.
Nàng cũng dò xét mấy người hầu đó, càng thêm bình thường.
Dường như thư trai này thật sự không có chút gì đặc biệt.
Nếu đã bình thường, vậy tại sao Bách Hiểu Sinh lại lựa chọn đặt tiểu thuyết gửi bán ở thư trai này?
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
Ngay lúc Võ Chiếu âm thầm suy nghĩ thì đột nhiên nàng nghe thấy tiếng ông chủ thư trai chào hỏi người khác.
“Công tử, ngươi lại đến quan tâm việc làm ăn của lão hủ, vừa hay mấy ngày nay trong cửa tiệm mới xuất hiện một bộ tiểu thuyết, lão hủ đã để lại cho công tử một bộ.”
“Đa tạ ông chủ, có lòng rồi.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Võ Chiếu cảm thấy giọng nói này có mấy phần quen tai.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Chỉ thấy một công tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, khí chất ôn văn như ngọc, tay nhẹ nhàng vẫy quạt giấy, chậm rãi đi vào trong thư trai.
Người này là Lý tiền bối, Lý Nguyên thần bí khó lường, nghĩa phụ của Nữ hoàng bệ hạ.
Cái đó, không lẽ lão thư trùng mà Công Tôn Ương nói chính là Lý tiền bối?
Võ Chiếu ngây ngốc nghĩ đến cái gì đó.
Lý Nguyên đúng là rất hợp với thân phận lão thư trùng.
Dù sao thì có mấy lần Võ Chiếu đến khách điếm tìm Nữ hoàng báo cáo chính sự khẩn cấp, đều thấy Lý Nguyên cầm một quyển tiểu thuyết xem rất say sưa.
Lẽ nào Lý tiền bối chính là Bách Hiểu Sinh?
Dù sao thì với thực lực độc đoán Hồng Mông của Lý tiền bối, có thể biết được bí mật, hơn nữa còn tính toán ra vận mệnh tương lai của các thế gia.
Lý Nguyên cũng nhìn thấy Võ Chiếu, hắn gật đầu với Võ Chiếu rồi đi lấy tiểu thuyết mới với Công Tôn Ương.
Võ Chiếu phát hiện trên bìa của bộ tiểu thuyết mới mà Công Tôn Ương đưa cho Lý tiền bối rõ ràng viết mấy chữ lớn “Kiếm của Thập Tam thiếu gia”, lại là quyển sách của gia tộc Võ thị do Bách Hiểu Sinh viết.
Điều này khiến trong lòng Võ Chiếu không khỏi trở nên thấp thỏm.
Dù sao thì hình tượng của gia tộc Võ thị trong tiểu thuyết cũng không tốt cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận