Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 381 - Quốc sư phong cách lên sân, kết cục bi thương

Sắc mặt quốc sư thay đổi, muốn điều động pháp lực ổn định thân hình.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là lúc này hắn phát hiện ra, mình lại không kết nối được với nguyên thần, không cảm nhận được pháp lực tồn tại.
Hắn giống như biến thành người bình thường vậy.
Bịch!
Quốc sư ngã mạnh xuống đất, ngã đến thất điên bát đảo, mắt hiện lên mấy vì sao, chật vật vô cùng.
Bên ngoài viện.
n Phá Bại và mấy ngàn Cấm Vệ quân thấy cảnh này thì tất cả đều ngẩn ra, vẻ mặt ngây ngốc há hốc mồm, choáng váng vô cùng…
Mọi người vốn dĩ đang đợi quốc sư đại triển thần uy, hàng yêu phục ma, cứu đồng đội bị nhốt ra.
Nhưng quốc sư pháp lực vô biên, nghiêm túc đáng kính sao lại ngã xuống?
Cho dù ngươi muốn ngã xuống thì cũng phải trải qua một hồi đại chiến, đánh đến thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang mới đúng chứ?
Hình tượng cao nhân này có lẽ sẽ tan vỡ!
Qua một hồi lâu, mọi người mới phục hồi tinh thần lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Nhưng lại trở nên hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Trời ạ, đến cả quốc sư không phải đối thủ của yêu phỉ!”
“Người trong nhà này rốt cuộc lợi hại như nào?”
“Hiện giờ quốc sư và tứ đại kim cang đều bị bắt lại, chúng ta nên sao bây giờ? Còn tiếp tục công kích nữa không?”
“Còn dám công kích à? Không phát hiện những người lúc trước tiến vào sân đều biến mất không thấy sao?”
“Nếu như đối địch với kẻ chân ướt chân ráo, ngược lại ta không sợ nhưng đến cả cái bóng của kẻ địch này không thấy thì đánh kiểu gì?”
“...”
Trải qua một loạt sự việc như vậy, sĩ khí của Cấm Vệ quân đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, rất nhiều người đã không còn dũng khí tấn công nữa.
n Phá Bại thấy tình hình này không dám tiếp tục phát động tấn công.
Hắn ra lệnh cho Cấm Vệ quân tiếp tục bao vây sân, sau đó đi tìm Trụ vương cầu cứu.
Tu Di sơn.
Trong Đại Hùng bảo điện.
Tiếp Dẫn đạo nhân nhắm mắt ngồi thiền ở trong đài sen đột nhiên mở hai mắt ra.
Khuôn mặt như trái mướp đắng vạn năm không đổi của hắn hiếm khi lộ ra nụ cười: “Xem ra Di Lặc làm rất tốt, ta đột nhiên cảm nhận được có mấy ngàn người chân thành đọc tên thật của chúng ta, khí vận Tây Phương giáo đã tăng thêm một ít rồi.”
Chuẩn Đề đạo nhân ở bên cạnh cũng hài lòng gật đầu nói: “Xem ra trước đây để cho Di Lặc đi phụ tá Nhân Hoàng là nước cờ đúng đắn.”
Tiếp Dẫn đạo nhân cảm thán nói: “Chỉ tiếc, giang sơn Thành Thang đã định trước sẽ hủy diệt, Di Lặc phụ tá Trụ vương không có nhiều tác dụng để mở rộng Tây Phương giáo.”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Nếu như không phải Thành Thang đã định trước sẽ hủy diệt, chúng ta lại đạt thành hiệp nghị với Lão Tử và Nguyên Thủy, nếu không bọn họ cũng sẽ không mặc cho chúng ta nhúng tay vào vị trí quốc sư.”
Trên mặt Tiếp Dẫn đạo nhân lại khôi phục vẻ nghiêm khắc: “Haizz, có huyền môn nắm giữ khí vận Nhân tộc, Tây Phương giáo chúng ta khi nào mới có thể xuất đầu?”
Chuẩn Đề đạo nhân: “Có lẽ Lý đạo hữu có thể tính ra việc này.”
Tiếp Dẫn đạo nhân: “Nếu có cơ hội, ngược lại có thể thỉnh giáo Lý đạo hữu một phen.”
Chuẩn Đề đạo nhân gật đầu, đột nhiên hắn nghĩ ra gì đó: “Không biết Di Lặc làm gì, bỗng nhiên có nhiều người thành tâm niệm đọc tên thật chúng ta như vậy, ta kiểm tra xem.”
Nói xong, hắn lập tức thi triển thần thông, bắt đầu kiểm tra động tĩnh của Di Lặc.
Đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, chợt hoảng sợ trực tiếp bắn ra từ đài sen.
“Không tốt, sao Di Lặc lại ở trong viện của Lý đạo hữu? Chẳng lẽ hắn đắc tội Lý đạo hữu sao?”
Tiếp Dẫn đạo nhân nghe vậy thì lập tức lộ vẻ mặt hoảng sợ vô cùng, thậm chí khẩn trương đến mức giật cả chòm râu của mình xuống.
Hắn sợ hãi kêu lên: “Chúng ta mau đến phủ của Lý đạo hữu, mong Di Lặc đừng có làm ra chuyện gì điên rồ.”
Nói xong, thân hình hai người lóe lên, lập tức bay ra khỏi Tu Di sơn.

Quốc sư cũng chính là Di Lặc tôn giả chật vật bò dậy khỏi mặt đất.
Hắn nhặt mũ bì lô rồi đội lại lên cái đầu trọc của mình.
Sau đó chỉnh lại áo cà sa xộc xệch ngay ngắn lại, lúc này mới nhìn mấy người Lý Nguyên.
Nhưng ánh mắt của hắn, chủ yếu vẫn dừng lại trên người Đát Kỷ, dù sao giữa mấy người này thì Đát Kỷ cũng biểu hiện ra tu vi cao nhất.
“Các ngươi là ai? sao lại cướp đoạt xe cống của triều đình?” Di Lặc tỏ ra bình tĩnh hỏi mấy người Lý Nguyên, không hoảng loạn luống cuống bởi vì pháp lực mình biến mất.
Dù sao mình cũng có hai vị Thánh Nhân chống lưng, hắn không lo lắng mình gặp phải nguy hiểm gì.
Lý Nguyên bình thản uống trà, căn bản không thèm nhìn đến Di Lặc, không có ý định trả lời Di Lặc.
Hắn đang đợi Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đến đưa con ruồi ghê tởm này đi.
Đát Kỷ thì hỏi Di Lặc: “Ngươi chính là quốc sư Di Lặc tôn giả?”
Di Lặc kiêu căng nói: “Nếu đã biết danh hiệu của bổn tọa thì các ngươi không mau đưa tay chịu trói? Đến lúc đó bổn tọa có thể thay các ngươi nói mấy lời tốt trước mặt đại vương, tha mạng cho các ngươi.”
Thấy đối phương thật sự là quốc sư, Đát Kỷ nghĩ đến hành vi tung hoành trong thời gian này của quốc sư phủ thì lập tức nổi giận.
Nàng giận dữ nói: “Ngươi cũng chả phải người tốt gì, làm quốc sư nhưng không biết cầu phúc cho dân, chỉ biết lấy lòng Trụ vương, ép buộc bách tính bắt linh xà luyện chế đan dược, hiện tại lại để cho Trụ vương bắt giao nhân. Mỗi ngày Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều treo chữ từ bi trên miệng, không biết bọn họ sao dạy ra loại đệ tử nịnh hót bắt nạt kẻ dưới như ngươi.”
“To gan!”
Di Lặc nghe thấy Đát Kỷ bất kính với Tây Phương Nhị Thánh thì không khỏi giận tím mặt, hắn lớn tiếng quát: “Sư phụ ta chính là Thánh Nhân Tây Phương Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, sao các ngươi dám mở miệng chửi bới!”
Bạch Lăng bên cạnh nghe thấy hai chữ Thánh Nhân, sắc mặt vốn đang bình tĩnh bỗng thay đổi, ánh mắt lộ ra nỗi sợ hãi cực độ.
Bộ tộc giao nhân của bọn họ mặc dù sinh sống ở Cam Uyên xa xôi, ngăn cách lâu dài nhưng vẫn từng nghe đến uy danh của Thánh Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận