Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 690 - Đây là sủng ái con gái sao?

Kinh Hà Long Vương vẻ mặt sầu khổ: “Hù dọa Nhân Hoàng, chẳng qua là phải dụng chút tâm tư.”
Phật Di Lặc thản nhiên nói: “Nếu không đi, hình phạt mười tám tầng Địa Ngục, một mình ngươi chọn vài cái đi.”
“Ta đi!”
“Ngươi sao lại mắng chửi người?”
“Ta không có mắng người, ta nói ta đi hù dọa Lý Thế Dân. Coi như ngươi thức thời.”
Buổi tối hôm đó, Lý Nhị trong mộng lại nhìn thấy Kinh Hà Long Vương, bất quá lần này Kinh Hà Long Vương không phải đến để van cầu hắn, mà là hùng hổ tới trách cứ hắn, tại sao đã đồng ý cứu hắn, lại nói lời không giữ lời?
Hơn nữa, dáng vẻ của Kinh Hà Long Vương, cũng đặc biệt u ám kinh dị, dữ tợn hung ác, chưa nói đến toàn thân máu tươi nhỏ giọt, liên kết giữ đầu rồng và mười sáu khúc thân đều bị sai vị trí, có thể nhìn thấy mạch máu bên trong đang không ngừng xèo xèo chảy máu.
Lý Nhị thấy vậy là sởn cả gai óc, kinh hồn bạt vía.
Hắn vội vàng giải thích với Kinh Hà Long Vương, tuy nhiên Kinh Hà Long Vương căn bản không muốn nghe, trực tiếp lấy đầu rồng của mình xuống, chính là muốn nuốt lấy Lý Nhị để trút giận.
Lý Nhị bị dọa tới hồn bay phách lạc, hồn vía lên mây, liều mạng bỏ chạy không ngừng.
Kinh Hà Long Vương ở phía sau cũng không ngừng đuổi theo.
Lý Nhị luôn cảm thấy Kinh Hà Long Vương rất nhanh thôi sẽ đuổi kịp, hắn có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí lạnh mà Kinh Hà Long Vương phả ra trên cổ mình.
Điều này càng khiến cho Lý Nhị bị dọa sợ mất mật.
Kinh Hà Long Vương nhìn thấy hồn phách Lý Nhị trở nên huyền quang mờ mịt, lung lay bập bềnh, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cố chống chọi lại nghiệp lực khó chịu trên cơ thể, chuẩn bị rời khỏi mộng cảnh của Lý Nhị.
Thế nhưng, ngay tại lúc này, chỉ thấy không gian mộng cảnh đột nhiên hương vân lượn lờ, sương sắc bay bay, Phạn âm xướng lên.
Trong hương vân, Bát Bộ Thiên Long hiện ra.
Trong sương sắc, Chư Phật đầy trời, năm trăm La Hán, bát đại Kim Cang, ba ngàn Bồ Tát trang nghiêm bảo tướng.
Cùng với dị tượng to lớn, chỉ nhìn thấy một vị ngồi xếp bằng trên đài sen, tay cầm tịnh bình liễu chi, dáng vẻ của nữ Bồ Tát thánh thiện hiền hậu, đột nhiên xuất hiện phía trước Lý Nhị.
“Nghiệt long to gan, lại dám tổn hại Đường Vương, còn không mau rời đi.”
Dứt lời, nữ Bồ Tát dùng cành Dương Liễu phẩy nhẹ về phía Kinh Hà Long Vương một cái, Kinh Hà Long Vương ngay lập tức cảm thấy toàn thân đau đớn không chịu nổi, giống như bị lửa thiêu đốt, không nhịn được phát ra một tiếng rống thảm thiết, liền xách đầu rồng của mình tháo chạy.
Vừa tháo chạy, trong lòng hắn vừa chửi thề không dứt.
Chết tiệt, trong kịch bản vốn không có phát sinh chuyện vừa rồi mà?
Sao lại có thể loạn thành tự thêm tình tiết cho mình? Quan âm cũng thật biết giả vờ!
Lý Nhị nhìn thấy nữ Bồ Tát tới cứu mình, muốn mở miệng nói lời cảm tạ, nhưng Quan Thế âm chỉ nhìn Lý Nhị cười mỉm, trực tiếp biến mất.
Lý Nhị trải qua nỗi sợ này, đột nhiên nằm liệt giường không dậy nổi, hơi thở yếu ớt, dáng vẻ hấp hối.
Dọa cho các phi tần trong cung hoa dung thất sắc, đại thần Mãn triều hoảng hốt lo sợ.
Nhất thời, trong cung một khung cảnh bi ai.
Tâm tư quần thần dị động.
Lúc này, Tiểu Tê Tử đang ở trong cung cùng với phụ vương và mẫu hậu.
Nàng biết bệnh tình của phụ vương nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Nàng lại thấy Trưởng Tôn hoàng hậu, đám người Lệ Chất tỉ tỉ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, bèn an ủi mẫu hậu: “Mẫu hậu không cần đau lòng, ta lập tức trở về cầu xin cha, cha nhất định có cách cứu sống phụ vương.”
Trưởng Tôn hoàng hậu nghe được lời này, lập tức nghĩ tới Lý Nguyên ở nơi kỳ lại, bất giác vui mừng khôn xiết.
Nàng vội vàng dặn dò Tiểu Tê Tử đi nhanh về nhanh.
Tiểu Tê Tử nghe vậy, lập tức lái chiếc xe đồ chơi của nàng bay như tên bắn, rất nhanh đã trở về khách điếm.
“Cha ơi, phụ vương của ta sắp chết rồi, ngươi có thể nào đi cứu hắn không?”
Lái chiếc xe đồ chơi tiến vào bên trong khách điếm, Tiểu Tê Tử hét to.
“Phụ vương của ngươi sắp chết sao? Sao lại đột ngột như vậy?”
Vẻ mặt Dương Thiền kinh ngạc nhìn Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử tháo mũ bảo hiểm xuống, từ trên xe lưu loát nhảy xuống, giải thích: “Tối hôm qua, phụ vương ta nằm mộng thấy một cái đầu rồng tới tìm hắn đòi mạng, hắn bị dọa đến kinh hãi, sắp chết rồi.”
“Chẳng lẽ là Kinh Hà Long Vương?”
Dương Thiền lập tức đoán ra là Kinh Hà Long Vương, Tiểu Tê Tử nhanh chóng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, kẻ đòi mạng được gọi là Kinh Hà Long Vương. Mẫu thân biết nó?”
Dương Thiền: “Biết, hắn còn thua cha ngươi một Tụ Bảo Bồn kìa.”
“Tụ Bảo Bồn? Đó là cái gì?”
Vẻ mặt Tiểu Tê Tử tò mò.
Dương Thiền chỉ vào cái bồn màu đen trên bàn rượu: “Nè, chính là nó, có thể biến một đồ vật thành hai cái.”
“Thật vậy sao? Thật là thần kì? Ta muốn thử.”
Tiểu Tê Tử mở to hai mắt nhìn, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Tiểu Tê Tử sờ soạng trên người, lập tức đụng phải một cái nơ cài tóc.
Nàng vội vàng tháo cài tóc xuống, bỏ vào bên trong Tụ Bảo Bồn.
Sau đó với vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm vào cái bồn màu đen.
Thậm chí việc cha ruột sắp chết cũng quên luôn rồi.
Sau khi chờ trong chốc lát, Tiểu Tê Tử phát hiện cài tóc bên trong cái bồn màu đen không hề biến thành hai cái, nàng mang vẻ mặt thất vọng nhìn Dương Thiền hỏi: “Sao cài tóc lại không biến nhiều lên vậy?”
Dương Thiền cũng mang vẻ mặt kì quái: “Sao Tụ Bảo Bồn lại mất linh rồi?”
Nàng dùng cùi chỏ đụng vào người Lý Nguyên: “Chuyện này là sao vậy?”
Lý Nguyên bất đắc dĩ liếc Dương Thiền một cái nói: “Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao, cái bồn đen này với 737 không có khả năng phục chế những thứ vượt quá Tiên thiên linh bảo trung phẩm. Năng lực ghi nhớ của ngươi cần được cải thiện đấy!”
Oạch!
Dương Thiền cả kinh đến nổi muốn rớt cả hàm, nàng vừa bị sốc vừa bất ngờ nhìn vào cài tóc trong bồn đen, lại nhìn Lý Nguyên, kinh ngạc nói: “Ngươi, ngươi nói, cái cài tóc này, vậy mà lại cao cấp hơn Tiên thiên linh bảo trung phẩm sao?”
“Nếu không thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận