Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 998 - Thánh Nhân tới đông đủ

Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tây Phương Nhị Thánh bên cạnh thấy dáng vẻ Thông Thiên giáo chủ và Lý Nguyên tự nhiên nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi lộ ra một tia hâm mộ.
Bọn họ cũng muốn thẳng thắn nói với Lý tiền bối như vậy.
Đáng tiếc, chính là không dám!
Đát Kỷ thấy Thông Thiên giáo chủ, không thể không lên tiếng chào hỏi: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”
Thông Thiên giáo chủ nhìn Đát Kỷ, thoả mãn gật đầu: “Không nghĩ tới, vừa mới mấy vạn năm ngươi đã tu luyện đến Chuẩn Thánh, không tồi.”
“Hì hì.”
Đát Kỷ đắc ý nói: “Biết làm sao được, ai bảo ta là thiên tài tu luyện chứ.”
Phụt!
Lý Nguyên không nhịn được, phun nước trà trong miệng ra. Muội muội ngu ngốc của mình vậy mà tự nhận là thiên tài!
Nàng chẳng những hài hước, còn không tự mình biết mình!
Đát Kỷ nhìn ca ca, dùng ánh mắt hành hung ca ca một vạn lần trong đầu.
Người nào nha, ta là thiên tài lại làm cho ngươi bất ngờ như thế sao?
Đây không phải là chuyện mọi người đều biết à?
Hồng Quân ở một bên, chờ sau khi mọi người náo đủ, lúc này mới nói với Lý
Nguyên: “Lý tiền bối, không biết ngài thấy thế nào đối với chuyện thế lực vực ngoại xâm lấn hồng hoang lần này?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Có thể thấy thế nào? An vị xem thôi, thỉnh thoảng cũng có thể nằm xem.”
Không thể đứng lâu được, đứng mỏi lắm.
Hồng Quân: “...”
Trong lòng hắn có chút sụp đổ.
Ta muốn thỉnh giáo với ngài biện pháp giải quyết nguy cơ lần này!
Mà ngài lại coi chuyện này như xem cuộc vui.
Đây chính là chuyện liên quan đến sinh tử tồn vong của hồng hoang, sao có thể trở thành xem cuộc vui chứ!
Đương nhiên, những lời phàn nàn này Hồng Quân lại không dám nói ra.
Hơn nữa, hắn hiểu được ý tứ ẩn bên trong lời nói của Lý Nguyên.
Hiển nhiên là không định nhúng tay vào xung đột của hồng hoang và mãng hoang.
Điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng.
Thông Thiên giáo chủ uống một ngụm rượu, tùy tiện nói: “Lão sư không cần lo lắng, không phải là thế lực vực ngoại sao? Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, cùng hắn làm thì xong rồi, không có gì đáng lo. Dù sao hiện tại cũng không có Thiên Đạo trói buộc, vừa lúc thoải mái đánh với bọn họ.”
Tây Phương Nhị Thánh, Lão Tử Nguyên Thủy bên cạnh, mặc dù không tùy tiện giống như Thông Thiên, nhưng cũng không để thế lực vực ngoại này vào mắt.
Ngoại trừ Hồng Quân và Lý Nguyên, bọn họ chưa từng thiếu tự tin đối với những người khác.
Hồng Quân thấy dáng vẻ không cho là đúng của đệ tử, không khỏi lắc đầu.
Vẻ mặt hắn đầy trịnh trọng nói: “Nguy cơ lần này, không phải đơn giản như các ngươi nghĩ. Các ngươi tự cho là thực lực mình đã tu luyện đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, vô địch với tam giới, nhưng không biết, ở thế giới mãng hoang có chín vị Chí Tôn, thực lực của bất kỳ người nào trong bọn họ cũng không yếu hơn những Thánh Nhân các ngươi.”
Ầm!
Đám người Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên biết được đối phương lại có chín vị Chí Tôn không kém gì Thánh Nhân, biểu cảm có vẻ vô cùng khiếp sợ.
Tuy bọn họ cảm nhận được không gian bên trong vòng xoáy thế giới ẩn chứa uy áp rất mạnh, nhưng không nghĩ tới đối phương lại mạnh như vậy.
Lại có thể có chín vị Thánh Nhân.
Mà hồng hoang chỉ có bảy vị.
Đừng thấy thế giới hồng hoang và thế giới mãng hoang chỉ kém hai vị Thánh Nhân, chênh lệch trong đó kỳ thật rất lớn.
Ý nghĩa đại biểu, cũng không phải là nhỏ.
Thế giới mãng hoang có thể thai nghén ra chín vị Thánh Nhân, cho thấy pháp tắc thế giới của đối phương còn hoàn thiện hơn so với hồng hoang, bản nguyên chi lực ẩn chứa trong thế giới đối phương cũng nồng đậm hơn so với thế giới hồng hoang.
Bởi vì chỉ có pháp tắc càng hoàn thiện, bản nguyên chi lực ẩn chứa càng nhiều, mới có thể tiếp nhận càng nhiều Thánh Nhân.
Nhưng, tuy là như vậy, mặc dù các vị Thánh Nhân Lão Tử, Thông Thiên khiếp sợ, nhưng cũng không có lộ ra vẻ lo lắng gì.
Bọn họ có lòng tin với thực lực của mình.
Đây là cao ngạo của Thánh Nhân.
Chưa bao giờ cảm giác rằng mình yếu hơn so với người khác.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, mọi người đột nhiên cảm thấy từ chỗ sâu trong hồng hoang truyền đến một trận chấn động kịch liệt.
Giống như hồng hoang đang bị xé rách.
Người bình thường không cảm nhận được loại cảm giác này, nhưng trong thần thức của mấy vị Thánh Nhân lại vô cùng kịch liệt.
Mọi người vội vàng giải phóng thần thức, quét về phía vị trí trung tâm chấn động.
Vẫn là vị trí ban đầu của không gian vòng xoáy kia.
Chỉ thấy tốc độ xoay tròn của vòng xoáy đột nhiên trở nên nhanh hơn, vòng xoáy nhanh chóng biến lớn, đồng thời lỗ đen ở trung tâm của vòng xoáy cũng càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, một tòa cung điện tuyệt thế hết sức rộng lớn, khổng lồ vô biên, xuất hiện trong lỗ đen ở trung tâm vòng xoáy.
Thấy tòa cung điện này, mấy vị Thánh Nhân đều cảm thấy một luồng uy áp to lớn, đập vào mặt.
Ở trong mắt bọn họ, một mảnh ngói của tòa cung điện này chính là một thế giới, một hồ nước chính là một mảnh sao trời, một thân cây, chính là một phương trời đất.
Không biết phải hùng vĩ gấp bao nhiêu lần so với đàn tràng của chính bọn họ.
Nhưng, sự chú ý của mọi người lại không đặt ở trên tòa cung điện có vô số vũ trụ lớn này.
Mà là dừng ở trung tâm cung điện, mấy thân ảnh ở trên tế đàn, đặc biệt vị kim sắc cự nhân to lớn, vô biên vô tận, cho dù cách nhau vô số không gian, đám người Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn vẫn cảm thấy tê cả da đầu, tâm thần căng thẳng, đến mức quên cả hô hấp.
Tuy bọn họ thân là Thánh Nhân, nhưng cũng không thể lường được sự tồn tại của kim sắc cự nhân.
Cảm giác, đối phương chính là Thiên Đạo, là đại đạo, là Hồng Mông bản nguyên, là Hồng Mông đỉnh mà ai cũng nhìn thấy nhưng không với tới được, vĩnh viễn cũng không chạm tới.
Bọn họ ở trước mặt kim sắc cự nhân, giống như là con kiến đối mặt với con voi, chỉ có thể ngước nhìn.
Vù vù!
Đột nhiên, đầu của kim sắc cự nhân chuyển động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận