Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 935 - Nhớ lại lời của Lý Nguyên

Mọi người đều muốn ăn một miếng.
Không có chút ý định muốn trưng cầu bản thân hắn, hoàn toàn không coi hắn ra gì. Phù Nguyên Tiên Ông lạnh lùng nói: “Ngươi nói hắn có duyên với Tây Phương, nhưng sao ta lại cảm thấy hắn có duyên với Huyền môn chứ?”
Biểu cảm của Đa Bảo không thay đổi, vẫn thong dong bình tĩnh: “Doanh Chính thí chủ thân mang khí huyết sát, chỉ có công pháp Phật môn ta mới có thể trấn áp, chứng tỏ duyên phận của hắn với Tây Phương ta nhiều hơn một chút.”
Hạo Thiên cũng không cam lòng yếu thế, tròng mắt hắn vừa chuyển, hỏi Như Lai: “Doanh Chính có duyên với Phật môn, hẳn là sẽ không trì hoãn hắn đảm nhiệm Phục Yêu đại đế của Thiên Đình đúng không?”
Như Lai nghe vậy, lập tức hiểu ra, hắn vội vàng gật đầu nói: “Tất nhiên là không trì hoãn.”
Hắn xem như là liên thủ với Thiên Đình để Doanh Chính đồng thời cống hiến cho Thiên Đình và Phật môn.
Giống như Thác Tháp Thiên Vương vậy.
Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông thấy Phật môn và Thiên Đình lần nữa liên thủ, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận.
Phù Nguyên Tiên Ông lạnh lùng nói: “Cuối cùng như thế nào, vẫn phải xem ý của Doanh Chính.”
Thái Thượng Lão Quân gật đầu nói: “Không sai, Doanh Chính chọn ai mới là có duyên với người đó.”
Như Lai và Hạo Thiên, Dao Trì đều nhìn về phía Doanh Chính.
“Doanh Chính thí chủ, ngươi lựa chọn làm Kim Luân Pháp Vương Phật môn và Phục Yêu đại đế của Thiên Đình, hay là lựa chọn đến Huyền Môn làm một đạo sĩ gánh nước chặt củi?”
Như Lai hỏi Doanh Chính.
Thái Thượng Lão Quân liếc Như Lai, nói với Doanh Chính: “Nếu ngươi gia nhập Huyền môn thì có thể hộ pháp cho Huyền môn.”
Tất cả mọi người đều chờ đợi sự lựa chọn của Doanh Chính.
Doanh Chính chẳng muốn chọn ai cả.
Nhưng hắn nhìn tư thế ba phương trước mắt nhất định phải có, chỉ sợ không thể không chọn.
Có loại cảm giác người là dao thớt, ta là thịt cá vậy.
Ngay khi Doanh Chính nghĩ đến đối sách, đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, lập tức nhớ đến lời Lý Nguyên nói lúc trước rời khỏi khách điếm.
Nói đợi lát nữa nếu hắn gặp phải chuyện gì, có thể trở về tìm Lý Nguyên một lần.
Lẽ nào chuyện ta gặp phải mà Lý Nguyên nói chính là chuyện này?
Hắn đã sớm tính trẫm sẽ bị Thiên Đình, Phật môn, Huyền Môn ép buộc sao? Cho nên bảo trẫm trở về tìm hắn?
Trong lòng Doanh Chính lập tức bội phục năng lực suy đoán của Lý Nguyên.
Vậy trẫm phải trở về tìm hắn sao?
Nhưng lúc trước trẫm đã nói, mặc kệ chuyện gì, trẫm cũng có thể một kiếm san bằng, sẽ không trở về tìm hắn giúp đỡ!
Trẫm đâu thể nuốt lời được?
Nhưng nếu không đi tìm hắn, chỉ sợ sau này trẫm thật sự phải thần phục mấy người trước mắt.
Hơn nữa, trẫm chỉ nói câu đó trong lòng, cho dù nuốt lời, cũng không ai biết.
Nghĩ đến đây, Doanh Chính không do dự nữa, hắn nói với mấy người Như Lai, Thái Thượng Lão Quân: “Chuyện này ta phải đi thỉnh giáo người khác mới có thể trả lời các ngươi được…”
“Trì hoãn không có tác dụng gì đâu.”
Dao Trì Kim Mẫu thản nhiên nói.
“Mặc kệ ngươi thỉnh giáo người nào, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn một phương gia nhập trong ba phương bọn ta.”
Hạo Thiên lạnh lùng nói.
Phù Nguyên Tiên Ông lãnh đạm nhìn Doanh Chính, nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng từng là Thủy Hoàng đế, hẳn là biết cái gì gọi là thiên mệnh khó trái, cần gì phải giãy dụa vô vị?”
“Không biết ngươi muốn thỉnh giáo ai?”
Như Lai tò mò hỏi.
Doanh Chính: “Lý Nguyên.”
Phụt!
Như Lai không nhịn được, nước bọt đều sặc ra, có vẻ rất bất ngờ.
Thái Thượng Lão Quân, Phù Nguyên Tiên Ông suýt chút nữa thì cắn lưỡi, có biểu cảm một hơi thở cũng khó khăn.
Còn có Hạo Thiên và Dao Trì, cơ thể trực tiếp rùng mình, giống như nghĩ đến chuyện sợ hãi gì đó.
Doanh Chính nhìn biểu hiện của mọi người, trong lòng lập tức cảm khái khó hiểu.
Chỉ một cái tên đã khiến những đại năng thành danh vạn cổ này sợ tới mức kinh hoảng, đây rốt cuộc là loại thực lực gì?
Đại trượng phu lại như thế!
Trong lòng hắn cảm khái vô hạn, trên mặt lại bình tĩnh như nước, thản nhiên hỏi: “Hiện tại ta có thể đi được chứ?”
Hạo Thiên chần chờ một chút, nói: “Ngươi đi tìm Lý tiền bối, Lý tiền bối cũng sẽ không gặp ngươi?”
Phù Nguyên Tiên Ông vội vàng gật đầu nói: “Đúng, vẫn là đừng quấy rầy Lý tiền bối.”
“Quấy rầy thanh tu của Lý tiền bối, ngươi không gánh vác nổi đâu.”
Như Lai cũng không hy vọng Doanh Chính đi tìm Lý Nguyên khiến sự việc xuất hiện biến số.
Doanh Chính: “Là Lý tiền bối bảo ta đi tìm hắn.”
“Lý tiền bối bảo ngươi đi tìm hắn?”
Mọi người liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, có vẻ bất ngờ không thôi.
Vậy mà Lý tiền bối lại chủ động bảo Doanh Chính đi tìm hắn? Thật hay giả vậy?
Tại sao? Có chuyện gì sao?
Doanh Chính mặc kệ mọi người nghi hoặc, hắn thấy mọi người vô cùng sợ hãi Lý Nguyên thì lập tức chuẩn bị dẫn theo đại quân Sát Thi trở về Trường An.
Chỉ là, Hạo Thiên lại mở miệng ngăn cản nói: “Lý tiền bối bảo ngươi đi tìm hắn, nhưng không muốn ngươi dẫn theo đại quân Sát Thi đi tìm hắn.”
“Vậy ngươi muốn sao?”
Doanh Chính hỏi Hạo Thiên.
Hạo Thiên thản nhiên nói: “Ngươi có thể đi, những người khác phải ở lại.”
Như Lai cũng gật đầu nói: “Hạo Thiên Thượng Đế nói rất đúng.”
Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông cũng lần lượt gật đầu.
Doanh Chính thấy mọi người không đồng ý đại quân Sát Thi rời đi, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng biết cánh tay không vặn được đùi lớn, đành phải để lại Bạch Khởi và đại quân Sát Thi, một mình trở về Trường An.
Không biết Lý Nguyên bảo ta trở về tìm hắn có chuyện gì? Hắn chuẩn bị giúp ta sao?
Trong lòng Doanh Chính sinh ra các loại nghi hoặc.
Lý Nhị trấn an quân dân, lại ban hành một loạt chính sách ổn định lòng quân, lòng dân đối với đại thần, còn cho những quân đội cương thi tự tìm quân doanh trống để ở.
Sau khi làm tất cả những điều này thì gần như đã muộn.
Hắn nhớ đến tỷ phu bảo hắn chập tối đến khách điếm, bất chấp nghỉ ngơi, lại không ngừng tốc vó ngựa đi tới khách điếm.
Trong lòng tò mò suy đoán tỷ phu tìm hắn có chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận