Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1705 - Ôm xuân thu đại mộng của ngươi đi!

Nàng ngơ ngác phát hiện, bản thân đang đứng ở vị trí huyền quan của khách điếm.
Sao ta lại ở đây?
Rõ ràng ta đã bay ra khỏi viện tử rồi mà?
Chẳng lẽ ta xuất hiện ảo giác ư?
Hoàng Dung nén nỗi hoài nghi trong lòng. Nàng trực tiếp đi từ huyền quan ra ngoài.
Nhưng khi đi tới chỗ rèm cửa, nàng phát hiện mình có làm thế nào cũng không vén được rèm lên.
Hoàng Dung chưa từ bỏ ý định, định sử dụng thuật độn thổ, chuẩn bị trốn từ dưới đất ra.
Nhưng nàng phát hiện, sàn nhà của khách điếm này không thi triển được dịch chuyển không gian của thuật độn thổ.
Ặc, cũng không được.
Aaaa!
Sao lại như vậy!
Hoàng Dung sắp phát điên.
Sự đắc ý lúc trước hoàn toàn tan thành mây khói.
Nàng ngẫm nghĩ một lát, đi tới hậu viện sau đó bay qua viện tử lần nữa.
Lần này nàng bay rất cao.
Bay lên tận trời cao nơi Cửu Thiên cương phong thổi qua.
Sau đó, nàng tiếp tục bay xa chừng mười mấy dặm.
Thầm nghĩ như vậy chắc ta đã rời khỏi khách điếm rồi nhỉ?
Thế là nàng lại bay xuống.
Sau đó, nàng tuyệt vọng phát hiện, mình vẫn đang dừng ở vị trí huyền quan.
Căn khách điếm này chắc chắn bố trí trận pháp kỳ môn bát quái gì rồi!
Hoàng Dung rất quen thuộc với trận pháp vì cha nàng chính là một đại sư thông thạo bố trí trận pháp.
Nàng cũng học qua một ít về nguyên lý kỳ môn bát quái.
Nhưng nàng nhìn trái ngó phải, bất kể là vị trí cửu cung, phương hướng tam tài hay khu vực tứ tượng đều không tìm được những đạo cụ đặc trưng của trận pháp như trận kỳ, mắt trận... bên trong khách điếm này.
Lạ thật, rốt cuộc trận pháp của khách điếm này bố trí thế nào?
Thất không thể lén lút rời khỏi khách điếm, Hoàng Dung không còn cách nào khác, chỉ đành ủ rũ quay về phòng.
Nàng chuẩn bị chờ đến lúc hừng đông, mượn cớ rời khỏi khách điếm sau đó cao chạy xa bay.
Hoàng Dung về đến phòng, muốn ngủ nhưng không còn buồn ngủ nữa.
Nàng bất đắc dĩ nhập định tu luyện một lát.
Nàng phát hiện, tốc độ tu luyện lần này cực kỳ nhanh.
Linh khí xung quanh cũng rất dày đặc và tinh thuần.
Hiệu suất tu luyện cao gấp mười lần bình thường.
Điều này khiến Hoàng Dung không khỏi hưng phấn nhưng cũng cảm thấy hoài nghi.
Khách điếm này có vẻ giống với lời con chim ngu kia, không đơn giản chút nào.
Thật ra, ở khách điếm này cũng rất tốt.
Sạch sẽ vệ sinh, tắm rửa tiện nghi, đệm chăn mềm mại, quan trọng nhất là nâng cao tốc độ tu luyện, có thể nói là rất nhiều lợi ích.
Đáng tiếc, chủ tiệm nhỏ mọn quá.
Không cho ta ăn cơm, hoa quả cũng không cho hái, còn muốn lừa mười vạn lượng bạc của ta.
Ta phải đào tẩu.
Tu luyện mấy chu thiên, Hoàng Dung đột nhiên nghe thấy một tiếng động rất nhỏ vang lên từ viện tử dưới lầu.
Nàng chạy đến bệ cửa sổ xem thử, chỉ thấy tên bệnh sạch sẽ đã thức dậy, đang loay hoay gì đó trong nhà bếp.
Chỉ lát sau, nàng đã ngửi thấy một mùi hương quyến rũ bay ra từ căn bếp.
“Ực ực.”
Hoàng Dung rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng.
Nàng không thể không thừa nhận, đồ ăn tên bệnh sạch sẽ nấu thật sự rất hấp dẫn, đáng tiếc là con người quá hẹp hòi.
Sau đó, Hoàng Dung thấy vị mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành kia cũng rời giường.
Mỹ nữ thức giấc cũng đúng lúc Lý Nguyên làm xong bữa sáng.
Mỹ nữ có thể lập tức ăn sáng rồi.
Chứng kiến tất cả, trong lòng Hoàng Dung bỗng chua lòm.
Tên bệnh sạch sẽ này có vẻ thờ ơ với mọi thứ nhưng lại rất tốt với mỹ nữ đó.
Nhất định là ham mê sắc đẹp của đối phương.
Simp chúa!
Hôm nay Lý Nguyên nấu mỳ thịt bò măng chua.
Rât nhanh, Tiểu Tê Tử đã ăn sạch cả tô.
Chỉ cảm thấy nguyên khí tràn đầy.
Nàng lau miệng, vẫy tay với Lý Nguyên: “Cha, ta đi tảo triều đây.”
“Ừ.”
Lý Nguyên đáp.
Hoàng Dung vẫn chú ý động tĩnh trong đại sảnh.
Nàng nghe mỹ nữ gọi tên bệnh sạch sẽ là cha, bừng tỉnh đại ngộ.
Đoán già đoán non, hóa ra nàng là con gái của hắn.
Hoàng Dung bỗng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trong lòng cũng không còn chua nữa.
Xem ra vừa nãy ta đã mắng oan hắn rồi.
Hóa ra là nô lệ của con gái!
Nhưng mỹ nữ nói đi tảo triều là sao nhỉ?
Lẽ nào nàng còn là quan viên của triều đình Tiên Đường?
Tuy trong đầu Hoàng Dung nảy ra vô số ý nghĩ nhưng động tác của nàng lại không chậm trễ chút nào.
Nàng thấy Tiểu Tê Tử chuẩn bị rời đi thì lập tức chạy vèo vèo từ lầu hai xuống
Sau đó đi sau Tiểu Tê Tử nói: “Ờm, ta có chút việc phải ra ngoài, hai ta đi cùng nhau đi.”
Nàng nhiệt tình chào hỏi Tiểu Tê Tử.
Nhưng lại không dám nhìn về phía Lý Nguyên.
Rất sợ Lý Nguyên nhìn ra sự khác thường của nàng.
Tiểu Tê Tử nhìn ra ngay ý đồ của Hoàng Dung. Nàng mỉm cười, không nói gì mà tiếp tục đi về phía cửa.
Hoàng Dung theo sát bên cạnh Tiểu Tê Tử.
Đi tới vị trí rèn cửa, trong lòng Hoàng Dung không khỏi căng thẳng.
Chẳng biết ta có thuận lợi đi ra ngoài được không?
Tiểu Tê Tử vén rèm lên. Hoàng Dung thấy vậy, lập tức bám theo vọt ra ngoài.
Ha ha ha, thật tốt quá, cuối cùng ta cũng rời khỏi căn hắc điếm này rồi.
Hoàng Dung dang hai tay, suýt ngửa mặt lên trời cười dài.
Cũng may nàng chỉ mới dang tay thôi chứ chưa thật sự bật cười.
Chờ đi xa chút nữa rồi cười cũng không muộn.
Nàng thu tay lại, đang định rời đi lại bỗng nhiên lảo đảo, kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cả tròng mắt.
Nàng ngơ ngác phát hiện, mình vẫn đang đứng trong đại sảnh khách điếm.
Mà tên bệnh sạch sẽ an vị trước mặt nàng cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng.
Chuyện gì thế này?
Rõ ràng ta đã rời khỏi khách điếm rồi cơ mà?
Vì sao ta vẫn còn đứng trong này?
Rốt cuộc ta gặp phải thứ biến thái gì vậy?
“Ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì với ta? Vì sao ta lại không đi ra được?”
Hoàng Dung tức giận hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Ngươi còn nợ ta mười vạn lượng bạc mà định cứ đi như vậy sao?”
Hoàng Dung nói: “Một cái bình hoa rách mà đòi mười vạn lượng bạc, ngươi đi cướp được rồi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận