Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1146 - Diệp Lăng Không VS Côn Bằng!!

“Ờm, vừa rồi cảm tạ các ngươi”
Hắn lấy lại tinh thần, lòng vẫn còn sợ hãi lòng vẫn còn sợ hãi vội vàng ôm quyền bái Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Uơng một cái.
Ba người Lư Khán Sơn thản nhiên đón nhận hành lễ của Dương Kiếm Thư.
Cứu hắn một mạng, nhận một lễ, coi như là hời cho hắn rồi.
Phương Thốn không khỏi tò mò hỏi: “Mấy vị Thánh Nhân ở Hồng Hoang, đều ở trong khách điếm sao?”
Lư Khán Sơn gật đầu đáp: “Đều ở đây, ba người đàn ông mặc áo choàng kia, là Tam Thanh, hai vị còn lại thì là Tây Phương Nhị Thánh, hai vị nữ tử cao quý kia lại là Nữ Oa Nương Nương và Hậu Thổ Nương Nương.”
Chẳng trách hai vị đó trông lại hoàn mỹ như vậy, hóa ra là Thánh Nhân!
Có điều, người con gái có diện mạo sánh ngang với Thánh Nhân kia đó là ai vậy?
Trong lòng Phương Thốn xoay chuyển một đống suy nghĩ, tiếp tục truy hỏi: “Ông chủ khách điếm đó đâu, hắn lại là ai nữa?”
Lư Khán Sơn: “Ông chủ khách điếm là ai ta cũng không biết, ta chỉ biết hắn là cha của Nữ hoàng Tiên Đường, cô bé đó chính là Nữ hoàng Tiên Đường.”
Bụp!
Cô bé kia lại là Nữ hoàng Tiên Đường?
Điều này quá khó tin rồi!
Mặt hắn lộ ra một tia do dự: “Nhưng vì sao hắn là ông chủ còn những thánh nhân khác chỉ là bồi bàn?”
Trên mặt Dương Kiếm Thư cũng lộ ra sự nghi ngờ: “Hơn nữa mọi người đối với hắn đều rất cung kính.”
Là người nào đáng được thánh nhân cung kính?
Lẽ nào hắn là Hồng Quân đạo tổ?
Cung Vị Ương khẽ liếc nhìn Dương Kiếm Thư, nói: “Đây mới là điều kinh khủng nhất, hắn đích thân mở miệng kêu ngươi cút rồi, ngươi nói xem hành vi vừa nãy của ngươi là tự tìm đường chết đến cỡ nào hả?”
Dương Kiếm Thư nghe vậy chỉ cảm thấy ngày càng hoảng sợ.
Đát Kỷ thấy ca ca tức giận, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.
He he, ca ca thối cũng quan tâm ta đến vậy!
Nàng kìm nén sự đắc ý, hỏi: “Khí tức của mấy người này sao lại có hơi kỳ lạ?”
Mấy người Lư Khán Sơn vì để thông qua Chủ Thần Điện nâng cao dị năng, công pháp, huyết mạch, do vậy năng lượng trong người tạp nham, lộn xộn, Đát Kỷ tất nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Nữ Oa ra vẻ thần bí nói: “Ngươi thăm dò quá khứ tương lai của bọn họ là biết ngay.”
“Thân phận của bọn họ không hề đơn giản đâu nha.”
Tiểu Tê Tử cố ý hùa theo ý muốn của cô cô.
Đát Kỷ nghe vậy, trong lòng khẽ động, lập tức thi triển Pháp Tắc Thời Gian dò xét rõ ràng quá khứ tương lai của đám người đã đi xa Lư Khán Sơn.
Sau khi nàng biết thông tin về Chủ Thần Điện và Luân Hồi giả, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ rằng trong Hồng Mông lại có sự tồn tại như Chủ Thần Điện, chuyên chiêu mộ người từ các thế giới khác nhau để phá hoại thế giới. Chỉ có điều thực lực của những Luân Hồi giả này có quá yếu chăng? Trong thế giới như Hồng Hoang, Mãng Hoang, cho dù là cho bọn họ phá hoại, bọn họ cũng không tạo được bao nhiêu biến cố!”
Lý Nguyên giải thích: “Đây chỉ là vài Luân Hồi giả dò đường mà thôi, trong Chủ Thần Điện còn có Luân Hồi giả mạnh hơn bọn họ.”
“Hóa ra là mấy cái bia đỡ đạn.”
Đát Kỷ gật đầu tỉnh ngộ.
Nữ Oa: “Tổng kết rất khá.”
Tiểu Tê Tử: “Nghe cha nói vị Chủ Thần kia có thực lực Đại Đạo.”
Đát Kỷ kinh ngạc nói: “Vậy thì không hề yếu.”
Nàng đột nhiên nhớ ra gì đó, trên mặt lộ ra một tia hưng phấn: “Nói đến Đại Đạo, các ngươi đoán xem, ta đã gặp ai trên đường từ Mãng Hoang trở về? Nói ra chắc chắn sẽ khiến các ngươi kinh ngạc một phen.”
“Gặp được ai?”
Nữ Oa hiếu kỳ hỏi.
Đối với Đát Kỷ, nàng không tiện trực tiếp thăm dò ký ức.
Đát Kỷ không hề thừa nước đục thả câu: “Ta đã gặp Hồng Mông Hồ.”
Nữ Oa khó hiểu nói: “Không phải lúc đầu Hồng Mông Hồ đã bị ngươi lấy đi rồi sao? Sao lại không ở trên người ngươi?”
Đát Kỷ giải thích: “Lúc đầu ta chê Hồng Mông Hồ vô dụng nên vứt nó đi rồi.”
Nữ Oa, Hậu Thổ: “……”
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh: “……”
Trừ cha con Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử không chút biểu cảm, những người còn lại đều tỏ vẻ cực kỳ cạn lời.
Phải biết rằng Hồng Mông Hồ là Hồng Mông chí bảo.
Cao cấp hơn cả Hỗn Độn chí bảo.
Lý Nguyên từng dùng nó dễ dàng thần niệm thu phục cường giả Đại Đạo.
Chí bảo vô thượng như vậy mà đem vứt đi, bọn họ nghĩ không ra trên thế giới này còn có hành vi nào thất bại hơn nữa.
Thiên giới.
Một nam thanh niên dáng vẻ hiên ngang, khí khái bất phàm lơ lửng trong hư không, đôi mắt lạnh lùng nhìn Chu Thiên Tinh Thần, Hồng Hoang tam giới.
“Đây chính là thế giới Hồng Hoang, phong vị thực khác biệt với Mãng Hoang. Chỉ có điều vì sao ta chỉ cảm nhận được sự tồn tại của một thánh nhân? Không phải Hồng Hoang có tổng cộng tám vị thánh nhân sao? (Cộng thêm Côn Bằng) Các thánh nhân khác ở đâu?”
Trên mặt Diệp Lăng Không lộ ra một tia ngờ vực.
Hắn đã đến Hồng Hoang được mấy ngày.
Vốn dĩ hắn muốn gặp mặt các thánh nhân của Hồng Hoang một chút, để Hồng Hoang cũng thần phục dưới chân hắn.
Nhưng sau khi hắn đến Hồng Hoang, dùng thần thức cực mạnh quét một vòng thì kinh ngạc phát hiện sự tồn tại mạnh nhất của Hồng Hoang chỉ có duy nhất một thánh nhân, hơn nữa còn là một thánh nhân mới.
(Đến cả Hồng Quân và Dương Mi lão tổ Diệp Lăng Không cũng không cảm nhận được)
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa, Hậu Thổ trong truyền thuyết giống như biến mất, hoàn toàn không cảm giác được khí tức của bọn họ.
Diệp Lăng Không kinh ngạc.
Thánh nhân tụ tập lượng lớn năng lượng, trong mắt hắn nó bắt mắt như tinh tú giữa đêm đen, căn bản không thể lọt khỏi tầm mắt của hắn được.
Trừ khi những thánh nhân này đã rời khỏi Hồng Hoang.
Nhưng vì sao những thánh nhân này lại cùng nhau rời khỏi Hồng Hoang?
Lẽ nào bọn họ biết trước ta đến, cho nên chạy trốn rồi?
Những thánh nhân này làm sao biết ta sẽ tới?
Diệp Lăng Không nghĩ một lúc vẫn nghĩ không thông nguyên nhân bên trong, cuối cùng hắn dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp nhấc thân người bay về phía thiên giới Bắc Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận