Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 402 - Trái tim của Triệu Công Minh bị đâm ba nhát dao!

Cẩn thận không mắc lỗi lầm lớn.
Triệu Công Minh đứng bên cạnh nghe càng lúc càng mờ mịt.
Tây Phương giáo cũng hèn nhát quá nhỉ? Loại chuyện này mà cũng phải giải thích với Lý Nguyên?
Lý Nguyên nghe mục đích đến của Di Lặc, hắn không cho là vậy nói: “Cái gì mà giúp đỡ Tây Kỳ, Tây Phương giáo các ngươi chẳng qua là vì mở rộng tín đồ ở Đông Phương mà thôi.”
Di Lặc cười mỉa: “Không có gì giấu được Lý tiền bối.”
Lý Nguyên lại nói: “Mặc kệ các ngươi làm gì, chỉ cần không trêu vào ta, ta cũng lười quan tâm.”
Di Lặc nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt không khỏi lộ ra nét vui mừng.
Hắn vội vàng đảm bảo: “Tiểu tăng đương nhiên không dám đắc tội với Lý tiền bối. Vậy tiểu tăng không quấy rầy Lý tiền bối nữa, cáo từ.”
Nói rồi hắn lùi lại vài bước trước, sau đó mới quay người rời đi, vô cùng cung kính, để lại Triệu Công Minh đang ngây ngốc.
Tốt xấu gì cũng là đệ tử của Thánh Nhân, có cần phải khom lưng khuỵu gối với một tu sĩ Địa Tiên kỳ như vậy không?
Từ đầu đến cuối Lý Nguyên không hề nhìn Di Lặc.
Sau khi Di Lặc rời đi, trong sân chỉ còn lại một mình Triệu Công Minh.
Hắn thấy Lý Nguyên không thèm nhìn mình cái nào, tiếp tục đánh cờ với mỹ nữ kia coi hắn như không tồn tại vậy, trong lòng bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
Kiêu ngạo quá mức rồi.
Nói thế nào thì ta cũng là Chuẩn Thánh đại năng đấy biết không?
Lẽ nào không nên chủ động chào hỏi ta một cái à?
Hôm nay sở dĩ Triệu Công Minh đến tìm Lý Nguyên là bởi vì vốn định đến dạy dỗ Lý Nguyên một bài học, để hắn không được lừa ba muội muội của hắn nữa.
Nhưng mà con chó đen trước đây cùng với thái độ của Di Lặc đối với Lý Nguyên lại khiến Triệu Công Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Suy nghĩ một lúc, hắn định thăm dò Lý Nguyên trước, sau đó mới quyết định có nên tiếp tục dạy dỗ Lý Nguyên hay không.
Nghĩ như vậy hắn liền chắp tay chào hỏi Lý Nguyên: “Bần đạo Triệu Công Minh, bái kiến Lý công tử.”
Nghe Triệu Công Minh lên tiếng, lúc này Lý Nguyên mới nhìn hắn một cái.
Triệu Công Minh nhìn ánh mắt của Lý Nguyên, không biết vì sao cả người lại có cảm giác bị nhìn thấu.
“Ngươi tìm ta có việc gì?” Lý Nguyên hỏi.
Triệu Công Minh: “Ta nghe Tam Tiêu nói, thuật thôi diễn của Lý công tử vô song, tính toán không bỏ sót điều gì, cho nên mạo muội đến làm phiền, mong Lý công tử giúp ta tính một quẻ khí vận.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, tìm ta thôi diễn không cần phải trèo tường.”
Nét mặt Triệu Công Minh lập tức lộ ra vài phần xấu hổ: “Khiến Lý công tử chê cười rồi.”
Lý Nguyên không làm khó Triệu Công Minh, hắn nói thẳng ra khí vận của Triệu Công Minh: “khí vận của ngươi không được tốt lắm, tương lai sẽ phải chịu thuật nguyền rủa mà chết, không những Tiên thiên linh bảo hai mươi bốn Định Hải châu của ngươi trở thành bảo vật chứng đạo của người khác, mà còn liên lụy đến ba muội muội của mình gặp sát kiếp.”
Triệu Công Minh nghe thấy khí vận của mình, khóe miệng giật một cái, nét mặt như ăn phải phân.
Ta mà lại chết?
Sao mà ta lại chết được?
Thuật nguyền rủa gì có thể giết chết ta?
Không phải vì chuyện ta trèo tường mà hắn cố ý nguyền rủa ta chứ?
Nhưng mà sao hắn biết được ta có hai mươi bốn cây Định Hải châu?
“Lý công tử không tính sai chứ?” Ánh mắt của Triệu Công Minh đầy nghi ngờ: “Hay là ngươi tính lại thử xem.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Tin hay không tùy ngươi. Bây giờ ngươi có thể đi rồi, nhớ đi từ cửa chính.”
Nói xong, Lý Nguyên không nhìn Triệu Công Minh nữa, tiếp tục đánh cờ với Nữ Oa.
Hắn có thể suy tính cho Triệu Công Minh một lần là vì nể mặt của Tam Tiêu, chứ hắn chẳng có hứng thú nói gì nhiều với Triệu Công Minh.
Triệu Công Minh vốn tự cao tự đại, vừa tự phụ vừa kiêu ngạo, hắn thấy Lý Nguyên không thèm để ý đến mình nữa trong lòng bỗng cảm thấy bị mạo phạm, vô cùng không thoải mái.
Hắn hừ lạnh, xoay người rời khỏi sân, ngay cả một câu cáo từ không thèm nói.
Hắn mới không thèm tin lời nói xằng bậy của Lý Nguyên, tin rằng mình sẽ bị người khác nguyền rủa chết.
Tức giận đùng đùng rời khỏi sân, Triệu Công Minh càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Vốn hắn định quay về núi La Phù, nhưng hắn cảm thấy mình phải nhắc nhở ba muội muội, bảo các nàng sau này cách xa cái tên Lý Nguyên ăn nói vớ vẩn này ra.
Hừ, ngươi trù ta chết, ta sẽ không để cho các muội muội qua lại với ngươi!
Thế là cơ thể hắn lóe lên một cái chạy về địa phủ.
Đến đại điện Đông Phương Quỷ Đế ở núi Đào Chỉ, Triệu Công Minh nhìn thấy ba muội muội đang đọc phó bản Sinh Tử Bạc, dựa theo thiện ác kiếp trước của âm hồn để quyết định chỗ của âm hồn và luân hồi ở kiếp sau.
Vân Tiêu nhìn thấy ca ca mặt mày tức giận đi vào đại điện, không khỏi cảm thấy kinh ngạc hỏi: “Không phải ngươi nói có việc cần phải đi sao? sao lại quay về nhanh như vậy?”
“Hừ, tức chết ta rồi.” Triệu Công Minh nhìn thấy ba muội muội lập tức giận dữ hét lên.
“Xảy ra chuyện gì mà lại tức giận như thế?” Bích Tiêu thắc mắc hỏi.
“Ai chọc giận ngươi, nói cho ta biết ta báo thù cho ngươi.” Quỳnh Tiêu vỗ ngực mình, đầy khí phách nói.
Triệu Công Minh nói: “Không phải người khác, chính là vị Lý Nguyên, Lý công tử mà các ngươi tâng bốc đấy.”
Nét khí phách trên gương mặt của Quỳnh Tiêu lập tức biến mất không thấy tăm hơi, nàng đầy nghi ngờ nhìn ca ca: “Lý công tử tính cách nho nhã lễ độ, không tranh với đời, sao hắn có thể chọc giận ngươi được.”
Bích Tiêu cũng nói: “Có phải ngươi làm chuyện gì khiến Lý công tử không hài lòng không?”
Triệu Công Minh: “...”
Hắn nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai muội muội, vô thức ôm lấy trái tim, cảm thấy trái tim mình như bị đâm hai nhát dao vậy, đau lòng vô cùng.
Đây thật sự là muội muội ruột của ta sao?
Ngay cả nguyên nhân không thèm hỏi một câu mà đã tin tưởng người ngoài, không tin tưởng ca ca của mình.
Rốt cuộc Lý Nguyên đã cho bọn họ uống thuốc mê gì?
Lẽ nào bởi vì hắn đẹp trai sao?
Hắn nhìn đại muội Vân Tiêu, nét mặt khẽ lộ ra tia vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận