Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 834 - Thật xảo quyệt (2)

Tử Hà suy nghĩ một chút, nàng đem ngọc bội đeo trên người, sau đó rời khỏi khách điếm. Cô chuẩn bị đi tìm một món quà, cũng tặng lại cho Lý Nguyên.
Tử Hà đi tới trên đường, nhìn ngọc bội, nhẫn ngọc, còn có các loại vật phẩm văn phòng mặc bảo trong cửa hàng trang sức, chỉ là nàng đều cảm thấy không hài lòng.
Những thứ tục vật này, so với ngọc bội Lý Nguyên đưa cho nàng, kém hơn nhiều. Căn bản là không thể đại biểu cho tâm ý của nàng đối với Lý Nguyên.
Tìm nửa ngày, Tử Hà cũng không có tìm được một món đồ như ý, có thể biểu đạt tâm ý của nàng.
Điều này làm cho nàng tức giận không thôi.
Cho nên, bữa trưa nàng cũng không quay về khách điếm ăn......
Lý Nguyên kể cho Tiểu Tê Tử nghe một câu chuyện ma, Tiểu Tê Tử rốt cục không hỏi tại sao nữa, mà vùi đầu thật sâu vào trong chăn.
Lý Nguyên thấy bộ dáng sợ hãi của Tiểu Tê Tử, đột nhiên có chút hối hận. Cảm thấy mình không nên hù dọa đối phương như vậy.
Vì thế, hắn đợi cho đến khi Tiểu Tê Tử ngủ thiếp đi rồi mới rời khỏi phòng. Đi vào đại sảnh, Lý Nguyên vẫn là ngồi ở trong quầy bar, rót cho mình một chén rượu nhỏ, cầm một đĩa thịt bò khô, thích ý nhìn tiểu thuyết.
Không lâu sau, một tiếng bước chân đột nhiên từ cầu thang truyền đến.
Thanh Hà nhìn hoàn cảnh quen thuộc, cùng với chưởng quỹ quen thuộc kia, không khỏi xoa xoa đầu của mình, chỉ cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ.
Nàng nhớ rõ, tình huống này, hình như đã từng xảy ra, hơn nữa còn rõ mồn một trước mắt là nàng nằm mơ à?
Thanh Hà có hơi không phân rõ hiện thực và hư ảo.
“Hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi?”
Đi xuống cầu thang, Thanh Hà nhìn Lý Nguyên, thăm dò hỏi.
“Tối qua từng gặp rồi.”
Lý Nguyên bình tĩnh gật đầu. Thì ra là thật sự đã xảy ra!
Xoẹt!
Thanh Hà đột nhiên rút Tử Thanh bảo kiếm ra, mũi kiếm chỉ vào cổ họng Lý Nguyên, lớn tiếng hỏi: “Ta rõ ràng đã đi rồi, vì sao lại trở về nơi này?”
Lý Nguyên nhún vai: “Chuyện này, không phải ngươi nên tự hỏi mình sao?”
“Tại sao Tử Hà lại muốn trở lại đây?”
Thanh Hà tiếp tục hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Ngươi có thể đi hỏi nàng.”
Thanh Hà nhìn nam tử bị bảo kiếm của nàng chỉ vào cổ họng, nhưng từ đầu đến cuối bình tĩnh như nước, điềm tĩnh tự nhiên, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta thật sự giết ngươi?”
Nàng lạnh mặt, uy hiếp Lý Nguyên.
Lý Nguyên cười nhạt: “Ngay cả Như Lai cũng không có bản lĩnh này, huống chi là ngươi.”
Đồng tử Thanh Hà co rụt lại, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.
“Ngươi vậy mà biết Như Lai, ngươi còn biết chuyện gì nữa?”
Lý Nguyên chậm rãi uống một chén rượu, nói: “Rất nhiều, ví dụ như, ngươi đạt được thỏa thuận với Như Lai.
Thanh Hà trong lòng chấn động, không thể tin nhìn Lý Nguyên, khiếp sợ nói: “Ngươi vậy mà ngay cả chuyện này cũng biết?”
Chuyện nàng cùng Như Lai đạt thành hiệp nghị, chỉ có hai người nàng và Như Lai biết được, ngay cả Tử Hà cũng không rõ ràng lắm, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lão bản khách điếm nhìn không hề có tu vi lại biết bí mật này.
Hắn là ai?
Hắn có quan hệ gì với Tử Hà?
Thanh Hà trong lòng chuyển qua vô số ý niệm, tay nắm Tử Thanh bảo kiếm, không khỏi siết chặt hai phần.
Lý Nguyên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thanh Hà, nói: “Ngươi giơ bảo kiếm không mệt sao?”
Thanh Hà do dự một chút, cuối cùng vẫn thu hồi bảo kiếm.
Nàng ngồi ở quầy bar bên ngoài, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Lý Nguyên: “Ngươi biết ta và Như Lai cụ thể đạt thành thỏa hiệp gì sao?”
Nàng có chút hoài nghi Lý Nguyên là thật sự biết, hay là chỉ biết một chút da lông, giờ cố ý gạt nàng.
Lý Nguyên rót cho mình một chén rượu, bình tĩnh nói: “Như Lai để cho ngươi đi Tây Ngưu Hạ Châu, gặp một con khỉ..., đến lúc đó nghĩ cách để cho con khỉ đeo lên kim cô, sau khi chuyện thành công, Như Lai hứa hẹn, đem quyền khống chế thân thể này, giao cho ngươi, đúng không?”
Biểu tình Thanh Hà tuy rằng vẫn duy trì trấn định, nhưng nội tâm lại khiếp sợ kịch liệt như phiên giang đảo hải.
Nàng không ngờ, người này lại thật sự hiểu rõ hiệp nghị giữa nàng và Như Lai. Làm sao hắn biết được?
Như Lai nói cho hắn biết sao?
Không thể nào, Như Lai làm sao có thể đem kế hoạch của mình nói cho người khác biết được? Một lát sau, Thanh Hà lúc này mới thoáng từ trong kinh hãi phục hồi tinh thần lại, nàng trịnh trọng đối với Lý Nguyên hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Lý Nguyên: “Lý Nguyên.”
Lý Nguyên?
Thanh Hà rà soát trong trí nhớ một lần, nàng cũng không nhớ rõ, trong Hồng Hoang có một vị đại năng tên là Lý Nguyên tồn tại.
Ngươi vì sao lại biết rõ chuyện của Như Lai Phật Tổ như vậy.
Lý Nguyên ăn một miếng thịt bò khô, lúc này mới trả lời: “Chỉ cần ta muốn, bất cứ chuyện gì cũng không gạt được tai mắt của ta.”
Thanh Hà cười lạnh một chút: “Ngươi cho rằng ngươi là Thánh Nhân?”
Nàng đương nhiên không tin Lý Nguyên trâu bò như vậy.
Thánh Nhân?
Lý Nguyên nhàn nhạt uống một ngụm rượu, nói: “Cũng coi như vậy đi.”
Da mặt Thanh Hà không tự chủ được run lên.
Nàng không nghĩ tới, nam nhân nhìn không hề có tu vi này lại cuồng vọng tự đại như vậy, ngay cả Thánh Nhân cũng không để vào mắt.
Hắn lấy đâu ra tự tin?
Ngươi cho rằng ngươi so nhan sắc với Thánh Nhân chắc? Lý Nguyên nhìn Thanh Hà, nói: “Ngươi biết không?”
Biết cái gì?
Thanh Hà khó hiểu nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Hôm nay ta đồng ý với Tử Hà, có thể xóa đi nguyên thần của ngươi, để cho nàng hoàn toàn khống chế thân thể, chỉ là nàng cự tuyệt.”
Thanh Hà cười lạnh một chút, trêu tức nói: “Nàng sẽ tốt bụng như vậy?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta không phải để ngươi tin tưởng, chỉ là nói cho ngươi biết chuyện này.”
Thanh Hà nhìn Lý Nguyên, trên mặt tràn ngập hoài nghi: “Ngươi có thực lực này sao?”
Tách.
Lý Nguyên búng tay một cái.
Thanh Hà đột nhiên xảy ra chuyện, nguyên thần vậy mà không thể khống chế rời khỏi thân thể.
Nàng nhìn thân thể của mình, ánh mắt tràn ngập kinh hãi và hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận