Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1190 - Dương Thiền nổi giận!!

Chỉ trong chốc lát, An Tiêu Tiêu đã bị Dương Thiền tức giận đánh mấy chục cái.
Đánh nàng đến mức đầu óc choáng váng, đầu đầy khối u, mặt sưng đỏ, sắp không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.
“Đại tỷ, đừng đánh nữa được không? Hơn nữa đánh người không đánh mặt mà!”
An Tiêu Tiêu vừa tránh công kích của Dương Thiền, vừa khóc không ra nước mắt nói với Dương Thiền.
Nàng không hiểu, thực lực của Dương Thiền, sao lại đột nhiên tăng lên nhiều như vậy?
Đuổi đánh một Đại La Kim Tiên như nàng?
Đây không phải tu tiên!
Dương Thiền bị một nam tử chạm vào ngực, trong lòng vốn rất tức giận, thề phải giết tên dê xồm này mới cam tâm.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy nam tử đối diện lên tiếng.
Vậy mà lại là giọng nữ, hơn nữa, giọng nữ này còn có chút quen thuộc.
Đây không phải là giọng của ma nữ An Tiêu Tiêu kia sao?
Sao nam nhân này lại nói ra giọng của An Tiêu Tiêu?
Chẳng lẽ, hắn thật ra không phải nam nhân, mà là ma nữ biến ra?
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Thiền vui mừng, lập tức ngừng đánh, nàng hỏi An Tiêu Tiêu: “Ngươi là ma nữ kia phải không?”
An Tiêu Tiêu thấy Dương Thiền ngừng tấn công, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biến trở lại hình dạng của mình, vẻ mặt chán nản nói: “Còn không phải là ta sao?”
Dương Thiền nhìn thấy đối phương thực sự là An Tiêu Tiêu, lửa giận trong lòng lúc này mới nguôi đi không ít.
Cũng may, cũng may, ta không bị nam nhân quấy rối!
“Đại tỷ, vừa rồi sao thực lực của ngươi tăng lên nhiều như vây?”
An Tiêu Tiêu hỏi Dương Thiền với vẻ mặt khó hiểu.
Dương Thiền chớp mắt, lúc này nàng mới phản ứng lại, bản thân không dùng Tiên thiên chí bảo, mà đánh được một Đại La Kim Tiên.
Chuyện này thật quá khó tin!
Trong lòng nàng hiểu được, vừa rồi hẳn là Lý Nguyên giúp nàng, nếu không, với thực lực của nàng, hoàn toàn không đánh trúng được An Tiêu Tiêu.
Nhưng mà, Dương Thiền không có ý định giải thích cho An Tiêu Tiêu.
Nàng nói với An Tiêu Tiêu bằng vẻ mặt bất mãn: “Ngươi quả nhiên không từ bỏ, vậy mà vẫn đi theo ta.”
An Tiêu Tiêu chỉ tay vào vai và đầu mình, xì, đau quá!
“Đại tỷ, ngươi ra tay cũng quá tàn nhẫn, sắp đánh ta hủy dung rồi!”
Nàng oán giận nói với Dương Thiền.
Dương Thiền: “Đáng đời, ai bảo ngươi xấu xa theo dõi ta, còn muốn đánh lén, đánh ngươi một chút còn coi như nhẹ.”
An Tiêu Tiêu: “…”
“Rốt cuộc làm sao ngươi đánh trúng ta được?”
Nàng vẫn không hiểu được chuyện này.
Nếu không hiểu chuyện này, nàng không dám ra tay với Dương Thiền nữa.
Dương Thiền hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi à?”
An Tiêu Tiêu thấy Dương Thiền không muốn trả lời, đảo mắt, lập tức hỏi Lý Nguyên: “Soái ca, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”
Nàng đã sớm để ý Lý Nguyên, quả thật đối phương rất đẹp trai.
Tao nhã, vẻ ngoài hiên ngang, khiến người ta tim đập thình thịch.
Vốn dĩ nàng không cảm nhận được pháp lực trên người Lý Nguyên, cho rằng Lý Nguyên chỉ là một người thường có vẻ ngoài đẹp trai.
Nhưng vừa rồi lúc nàng và Dương Thiền “đánh nhau”, lại phát hiện Lý Nguyên từ đầu đến cuối đều có vẻ bình tĩnh thong dong, không lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc hay bối rối, điều này khiến An Tiêu Tiêu cảm thấy, người này có lẽ không đơn giản là người thường.
Vì vậy, lúc này nàng mới mở miệng hỏi Lý Nguyên...
“Biết thì biết.”
Lý Nguyên gật đầu.
Trong lòng An Tiêu Tiêu vui mừng, nụ cười trên mặt lập tức trở nên quyến rũ: “Vậy ngươi mau nói cho ta biết đi, tiểu ca ca!”
Lý Nguyên: “Nhưng ta không muốn nói cho ngươi.”
An Tiêu Tiêu: “…”
Nụ cười trên mặt nàng đông cứng lại: “Nếu không phải nhờ ngươi đẹp trai, ta đã đánh ngươi rồi.”
Lý Nguyên cười nói: “Vậy ta còn phải cảm ơn ngươi không đánh ta à?”
An Tiêu Tiêu thấy Lý Nguyên mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở, chói sáng như nắng mai, chỉ cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.
Chết, chết mất, đẹp trai quá, ta không thể nhìn nữa, nhìn thêm sẽ thành mê trai mất!
Nàng dùng nghị lực rất lớn, lúc này mới dời ánh mắt khỏi mặt Lý Nguyên, sau đó nhìn Dương Thiền hỏi: “Ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ,” Nàng dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá qua lại Lý Nguyên và Dương Thiền: “Chẳng lẽ ngươi động phàm tâm, ở đây gặp riêng nam nhân?”
Dương Thiền nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện lên một vệt ửng hồng, còn có chút ngượng ngùng liếc nhìn Lý Nguyên.
Gặp riêng nam nhân, lời này cũng quá khó nghe.
An Tiêu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Dương Thiền, không cần Dương Thiền trả lời, nàng hiểu được mình đoán đúng, Dương Thiền thực sự động phàm tâm.
Nhưng mà, nam tử đẹp trai như vậy, ai có thể không động lòng chứ?
An Tiêu Tiêu lại nhìn trộm Lý Nguyên qua khóe mắt, chỉ cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ.
Tuyệt sắc bực này, sao có thể để Dương Thiền được hời?
An Tiêu Tiêu lập tức chế nhạo Dương Thiền: “Thần tiên Thiên Đình các ngươi, không phải không thể động phàm tâm sao? Ngươi vậy mà lại gặp riêng nam nhân ở đây, chẳng lẽ ngươi không sợ bị Thiên Đình phát hiện à?”
Dương Thiền: “Ngươi đừng suy đoán lung tung, ta và Lý Nguyên hoàn toàn không phải như ngươi nghĩ.”
An Tiêu Tiêu: “Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu. Nếu ngươi không muốn chuyện này bị bại lộ, bị thiên quy xử phạt, thì nghĩ cách hối lộ ta đi!”
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu ngang nhiên tống tiền, trong lòng nhất thời cạn lời.
Trước tiên không bàn đến việc nàng và Lý Nguyên không có gì, mà cho dù có gì đi nữa, cũng không sợ thiên quy gì hết.
Nói không chừng Ngọc Đế cười tỉnh mất!
Dương Thiền: “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện hối lộ, ngươi nên nghĩ lại, tính toán làm sao để rời khỏi khách điếm này mới là chuyện cấp bách.”
Rắc rắc, nàng bóp các khớp ngón tay mình, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn An Tiêu Tiêu: “Ngươi năm lần bảy lượt muốn hại ta, lại không hề biết hối cải, ngươi nói xem ta nên dạy dỗ ngươi thế nào mới được?”
An Tiêu Tiêu thấy một Thái Ất Kim Tiên cũng dám uy hiếp nàng, khóe miệng không khỏi run lên.
Giống như thấy một con kiến, đang uy hiếp một con voi vậy.
Điều khiến An Tiêu Tiêu không nói nên lời chính là, con voi là nàng, vừa rồi thực sự bị con kiến đánh một trận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận