Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 656 - Đã chết nhưng vẫn còn cứu được (3)

Đột nhiên trong lòng Dương Thiền chấn động, cuối cùng nàng cũng nhớ ra xuất xứ của Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo.
Vạn thảo đồ phổ do Thần Nông thị sáng tác, bên trên có ghi lại một loại Hỗn Độn linh căn chỉ tồn tại ở không gian Hồng Mông có tên là “Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo”, có thể làm cho Thánh Nhân khởi tử hồi sinh.
Lẽ nào, thứ cho Tiểu Tê Tử ăn chính là Hỗn Độn linh căn Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo trong truyền thuyết?
Trong lòng Dương Thiên lập tức dâng lên nỗi khiếp sợ khó có thể diễn tả.
Đây chính là Hỗn Độn linh căn, chí bảo giúp Thánh Nhân có thể cải tử hồi sinh.
Chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Lại bị mình xem như cỏ dại làm mồi cho cá ăn.
Nàng không khỏi có xúc động muốn đập đầu vào tường.
Đây là quá phá của, quá phí của trời.
Nhưng Hỗn Độn linh căn trong truyền thuyết sao lại mọc như cỏ dại ở cạnh vườn rau được?
Không phải trong Vạn thảo đồ phổ có nói, chỉ có thể sống trong không gian Hồng Mông sao?
Rốt cuộc chỗ nào có vấn đề?
“Dương Thiền tiên tử, ngươi nhớ ra cái gì vậy?” Lý Nhị tò mò hỏi Dương Thiền.
“Ngươi nhớ lại lai lịch của Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo sao?” Trưởng Tôn Vô Cấu cũng mở miệng hỏi.
Dương Thiền hồi phục tinh thần lại trong nỗi khiếp sợ, nàng nghe câu hỏi của Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu thì gật đầu đáp: “Ta quả thực nhớ lại lai lịch của Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo, đây là chí bảo trong truyền thuyết, chỉ tồn tại ở không gian Hồng Mông, chỉ cso thể gặp mà không thể cầu, cho dù là Thánh Nhân cũng khó có được.”
Quý giá vậy sao?
Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu không khỏi có loại xúc động da đầu nứt ra.
Mặc dù bọn họ không phải người tu đạo nhưng hiểu không gian Hồng Mông, Hỗn Độn linh căn có ý nghĩa gì.
Đến Thánh Nhân cũng khó có được, chẳng lẽ Lý Nguyên còn trâu bò hơn vạn lần Thánh Nhân sao?
Dù sao Thánh Nhân cũng khó có được Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo, nhưng nó cũng chỉ là một gốc cỏ dại trong vườn rau của Lý Nguyên mà thôi.
“Sao Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo lại mọc trong vườn rau?” Vẻ mặt Dương Thiền khó hiểu hỏi: “Hơn nữa.”
Giọng nàng đột nhiên cất cao: “Nếu đây là Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo thì trước đó khi ta nhổ cỏ, sao ngươi không ngăn cản?”
Lý Nguyên xem thường nói: “Giữ lại cũng không có tác dụng gì, còn ảnh hưởng sự phát triển của rau cải, nhổ thì nhổ đi.”
Với tu vi của Lý Nguyên, Hỗn Độn linh căn gì đó với hắn cũng vô ích, mà Hỗn Độn linh căn lại hấp thu linh khí rộng rãi, rau dưa lại mọc bên cạnh, thực sự có ảnh hưởng rất lớn với rau dưa, cho nên hắn thấy Dương Thiền nhổ cỏ cũng không ngăn cản.
Á…
Thấy Lý Nguyên thờ ơ như vậy, dáng vẻ không cho là đúng, Dương Thiền thật sự muốn đập đầu vào tường.
Đây chính là Hỗn Độn linh căn đấy, sao lại vô dụng?
Rau dưa gì đó có thể quan trọng bằng Hỗn Độn linh căn không?
Sớm biết đây là Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo, ngươi lại không muốn thì cho ta có phải tốt không!
Ào!
Đột nhiên, Dương Thiền vội vàng chạy đến hậu viện.
Cũng không biết có còn Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo không, ta phải đi tìm một chút, nếu như còn vậy thì phát tài rồi.
Lúc này Lý Nhị vẫn còn nhìn Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo sót lại trong tay, trên mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ như điên.
Phát tài rồi, thật sự phát tài rồi.
Một chiếc lá lại làm cho người ta khởi tử hồi sinh, nơi này có một hai ba bốn lá, như này có thể khiến cho bốn người khởi tử hồi sinh, đây không phải là nhiều hơn bốn cái mạng sao?
Vừa rồi ta nhặt cả cây Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo về quả thật là sáng suốt.
“Tỳ phu không cần cái này thì cho ta đi.” Lý Nhị giơ Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo lên nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Có thể cho ngươi nhưng ngươi cầm cũng không dùng được.”
“Tại sao không dùng được?” Vẻ mặt Lý Nhị khó hiểu.
“Thế giới Hồng Hoang không chứa được Hỗn Độn linh căn, ngươi đưa Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo ra khỏi khách điếm, nó cũng sẽ bị Thiên Đạo phân giải thành Hỗn Độn chi khí.”
Lý Nhị trợn tròn mắt, đôi mắt xoay chuyển: “Vậy ta để lại khách điếm của tỷ phu!”
Muốn dùng thì có thể tới đây, mặc dù hơi phiền một chút nhưng đây là mạng sống, phiền hơn cũng đáng giá.
Lý Nhị thầm khen cơ trí của mình
Lý Nguyên nghe xong dự định của Lý Nhị thì nhắc nhở: “Vậy ngươi mau sớm dùng đi, nếu không… thời gian càng lâu, linh khí của Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo sẽ từ từ tiêu tan.”
Mặt Lý Nhị dài ra.
Bảo ta nhanh dùng, đây không phải là rủa ta nhanh chết đi sao?
Ta luôn không thể nào vì dùng Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo mà tự sát chứ?
Đây không phải bị điên sao?
Lẽ nào đối mặt với tiên thảo trân quý như vậy mà không thể dùng sao?
Lý Nhị không cam lòng.
Hắn hỏi Lý Nguyên với vẻ mặt mong đợi.
“Tỷ phu, có cách nào có thể bảo tồn linh khí của Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo không?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói:
“Đương nhiên có, cách có rất nhiều.”
Lý Nhị lộ vẻ vui mừng, chỉ nghe thấy Lý Nguyên nói tiếp:
“Nhưng cho dù là cách nào thì với năng lực của ngươi đều không thể làm được. Ví dụ như dùng Hỗn Độn linh ngọc khắc ngọc khí bảo vệ hoặc sử dụng thuật phong ấn để phong ấn Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo lại, hoặc trực tiếp luyện thế Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo thành dược hoàn.”
Nhưng những cách này đến cả đại năng Chuẩn Thành cũng chưa chắc có thể làm được, càng không nói đến phàm nhân như Lý Nhị.
Lý Nhị liếm môi, cười bỉ ổi nói: “Ta không làm được, nhưng không phải còn có tỷ phu sao? Tỷ phu, ngươi giúp ta bảo tồn Cửu Diệp Hoàn Hồn thảo đi.”
Trưởng Tôn hoàng hậu thấy vẻ mặt cười vô sỉ của Lý Nhị thì nhịn không được giật giật khóe miệng.
Bổn cung nhìn lầm rồi.
Cái này căn bản không phải phu quân anh minh thần vũ của bổn cung, chủ tể Cửu Châu khí phách kiêu ngạo.
Phu quân bổn cung không thể hèn như vậy được!
Xoảng!
Lý Lệ Chất như nghe thấy tiếng gì vỡ tan vang lên trong lòng.
Trước đây nàng vẫn cho rằng phụ hoàng mình là người uy phong anh minh nhất trên đời này.
Ngôn xuất pháp tùy, kim khẩu ngọc ngôn, không gì không thể.
Nàng gần như xem phụ hoàng là thần tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận