Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 269 - Cửu Phượng thổ huyết mà chết!

Cửu Phượng: “Cái ta nói là tu vi của hắn, lẽ nào Đạo tổ mạnh như thế?”
Hậu Thổ: “Thật ra tu vi của hắn thì cũng bình thường, là Địa Tiên sơ kỳ.”
Phụt! Cửu Phượng nhìn không nổi nữa, phun ra ba lít máu đen.
Hôm nay đã trải qua khá nhiều chuyện khó tin, cho nên không bị những lời này làm choáng váng.
Địa Tiên kỳ, đây là chuyện mà Địa Tiên kỳ có thể làm à? Chẳng lẽ đầu óc của Hậu Thổ bị kẹp cửa rồi chắc. Hậu Thổ dặn dò Cửu Phượng: “Có điều, dù sao thì ngươi cũng đừng vì tu vi của hắn thấp mà coi thường đắc tội với hắn, hắn có tên người hầu canh cửa, thực lực cỡ Thánh Nhân Thiên Đạo, không phải dạng Đạo tổ yếu kém.”
Phụt! Lại thêm một lần Cửu Phượng phun ra ba mươi thăng máu.
Nàng cảm thấy bản thân sắp thổ huyết mà chết đến nơi rồi.
Người hầu, Thánh Nhân Thiên Đạo, hai từ này rõ ràng là chẳng có chút liên quan nào. Thánh Nhân Thiên Đạo nào sẽ đi làm người hầu chứ? Rốt cuộc là ta bị điên, hay là Hậu Thổ bị điên. Tại sao lại nói những lời điên khùng này. Còn Lý Nguyên, đến cùng là kẻ nào? Trong khi đầu óc Cửu Phượng đang rối như tơ vò thì cuối cùng hai người đã đi đến phòng ăn.
Hậu Thổ nhìn trong phòng ăn, ngoại trừ Lý Nguyên ra, còn có một nữ tử trẻ tuổi và một mỹ phụ trung niên, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác lạ lẫm.
Đặc biệt là khi nàng phát hiện ra khí vận trên đầu nữ tử như áp đỉnh, Cửu Thiên Phượng Hoàng thần thái sáng láng đứng ngạo nghễ ở đó, lộ ra khí thế phi phàm.
Nữ tử có khí vận như thế không nhiều.
Hậu Thổ thầm nghĩ.
Mà tầm mắt của Cửu Phượng thì rơi thẳng xuống trên người Lý Nguyên.
Ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, nho nhã tuấn lãng, nổi bật bất phàm.
Lần đầu tiên Cửu Phượng trông thấy Lý Nguyên đã có cảm giác như bị điện giật.
Nàng không nghĩ tới, trên thế giới này, vẫn còn một nam tử anh tuấn như vậy.
Vu tộc cũng từng xuất hiện không ít nam nhi nổi bật xuất chúng, nếu để so sánh với Lý Nguyên thì nếu như oai hùng có thừa thì lại không đủ nho nhã, còn nho nhã có thừa thì oai hùng chưa tới.
Chỉ khi là Lý Nguyên, Cửu Phượng mới nhận thấy sự kết hợp hài hòa giữa khí độ oai hùng và khí thế nho nhã, hoàn mỹ vô cùng.
Chỉ có điều, tu vi của Lý Nguyên lại làm cho Cửu Phượng được dịp mở rộng tầm mắt.
Thế mà thật sự chỉ là Địa Tiên kỳ.
Nàng không thể nào tin nổi, theo như lời Hậu Thổ thì một tu sĩ Tiên kỳ sao có thể làm được những chuyện kia....
Đúng lúc Cửu Phượng còn đang ngây người, Lý Nguyên đã mở lồng hấp.
Từng luồng khí nóng bay qua nóc nhà, hương thơm tỏa ra bốn phía.
Khiến cho ngón trỏ của Hậu Thổ bị kích động.
“Ha ha, đây chính là sủi cảo sao, thật quá tuyệt vời.”
Hậu Thổ dời tầm nhìn từ trên người Thương Thanh Quân, nhanh chóng xuất hiện ở phòng ăn, hai mắt tỏa sáng nhìn chăm chú vào sủi cảo tinh tế trong lồng hấp, không nhịn được thở dài một hơi.
Cuối cùng Cửu Phượng cũng được nhìn thấy sủi cảo trong “truyền thuyết”.
Bề ngoài thật sự tinh tế đẹp mắt, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Cửu Phượng tận mắt thấy có người làm ra được món ăn tinh xảo như vậy.
Giống như là một tác phẩm nghệ thuật.
Có điều, thức ăn dù đẹp đến đâu thì cũng là phàm vật.
Cửu Phượng vẫn cảm thấy sủi cảo này không đáng giá để trao đổi một Tiên thiên linh bảo.
Thương Thanh Quân và Thương Khương thị nhìn thấy hai nữ tử đột ngột xuất hiện thì không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hai nữ tử này cũng rất xinh đẹp, mặc dù không bằng Thược Dược, nhưng không kém hơn là bao, đều thuộc dạng nghiêng nước nghiêng thành, giai nhân xinh đẹp như hoa, bất kể là quan sát từ phương diện nào thì cũng rất hoàn mỹ.
Lại thêm một lần Thương Thanh Quân cảm nhận được sự tự ti mặc cảm.
Nàng không nghĩ tới, giai nhân tuyệt sắc trăm ngàn năm hiếm thấy vậy mà hôm nay bản thân lại liên tiếp gặp phải.
Lòng tin có chút đả kích.
Hơn nữa, sao Lý Nguyên lại quen biết nhiều cô gái tuyệt sắc như vậy? Trong lòng Thương Thanh Quân xuất hiện một chút sự ghen tỵ, cảm giác hưng phấn ngay sau khi thấy sủi cảo cũng dần giảm bớt.
Lý Nguyên quen nhiều nữ tử xinh đẹp hơn ta như vậy, sao hắn có thể để ý đến ta chứ. Tinh thần Thương Thanh Quần có phần ủ dột.
Lý Nguyên không cảm thấy quá ngạc nhiên khi thấy Hậu Thổ và Cửu Phượng.
Tiếp tục dùng đũa gắp sủi cảo ra đĩa.
Hắn nhìn thấy Hậu Thổ đang muốn dùng tay bốc sủi cảo, lặng lẽ nói: “Tại sao ngươi và Nữ Oa lại có thói quen dùng tay bốc thức ăn thế nhỉ?”
Nữ Oa? Thương Thanh Quân và mẫu thân liếc mắt nhìn nhau.
Con ngươi mở lớn, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Nữ Oa này, là Nữ Oa của Nhân tộc Thánh Mẫu kia sao? Lẽ nào Lý Nguyên còn biết cả Nữ Oa? Còn biết Nữ Oa dùng tay bốc sủi cảo? Hình tượng Thánh mẫu thế là tan nát! Hậu Thổ bốc một miếng sủi cảo, vừa cho vào miệng vừa cười vui vẻ: “Ha Ha, ta nếm thử mùi vị sủi cảo xem có ăn được không.”
Sau khi trông thấy dáng vẻ này của Hậu Thổ, Cửu Phượng chỉ muốn che mặt trốn đi.
Quá mất mặt, xin hỏi, ta nên làm thế nào để giả vờ không quen biết kẻ thăm ăn này. Hậu Thổ ăn một miếng, hai mắt lập tức mở to, nàng khoa trương thốt lên: “Òa, quả thật Nữ Oa nói đúng, ăn rất ngon!”
Chỉ với vài động tác nhai nuốt, nàng đã ăn xong một cái sủi cảo.
Tiếp đó không nhịn được mà bốc luôn hai cái, một cái đưa cho Cửu Phượng, vừa ăn vừa thúc giục Cửu Phượng: “Ngươi nhanh nếm thử đi, đúng là mỹ vị.”
Đương nhiên Cửu Phượng sẽ muốn nếm thử hương vị của thứ có thể trao đổi với cực phẩm Tiên thiên linh bảo.
Mặc dù ăn bốc thì có vẻ hơi bị mất mặt, nhưng Hậu Thổ tỷ tỷ còn không bận tâm, ta cần gì phải quan tâm nhiều thế. Nghĩ như vậy, Cửu Phượng nhanh chóng cầm lấy miếng sủi cảo nếm thử.
Hương thơm bốn phía, mềm nát, mềm mại mọng nước, Cửu Phượng cảm thấy bản thân sắp quên mất vị giác, đột nhiên toàn bộ đều bị đánh thức, toàn bộ thể xác và tinh thần đều chìm trong mỹ vị không gì sánh kịp này, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều muốn hòa tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận