Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 845 - Con người ngươi thật là không biết xấu hổ

Tôn Ngộ Không rốt cuộc đã hiểu vì sao ánh mắt Thiết Phiến công chúa nhìn hắn trước đó lại kỳ lạ như thế.
Hắn thấy Thiết Phiến công chúa đã tưởng nhầm là hắn đặc biệt đến tìm nàng, vội vàng lên tiếng phủ nhận: “Không phải, ta cũng không biết vì sao mình lại đến cái nơi quỷ quái này.”
Sau khi hắn vội vã nói mấy câu với Thiết Phiến công chúa xong, lập tức chuẩn bị rời khỏi đại sảnh đi tìm kẻ tên “Tử Hà” kia.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy một nha hoàn xinh xắn đột nhiên vội vội vàng vàng đi vào.
Mặt Tiểu Thúy đầy vẻ lo lắng bẩm báo với Thiết Phiến công chúa: “Phu nhân, lão gia đã bắt về một nữ tử, đang nhốt ở trong địa lao. Lão gia còn dặn dò thuộc hạ trong phủ giăng đèn kết hoa, bảo là muốn cử hành hôn lễ.”
Trên mặt Tiểu Thúy đầy vẻ thấp thỏm liếc nhìn Thiết Phiến công chúa, lo Thiết Phiến công chúa sẽ thình lình nổi giận. Thế nhưng Thiết Phiến công chúa lại không có lộ ra biểu cảm tức giận gì, ngược lại nàng còn nhẹ giọng dịu dàng nói: “Hắn muốn thành thân với ai thì cứ nghe theo hắn đi, dù sao ta cũng không muốn trôi qua cùng hắn.”
Nàng đột nhiên dịu dàng nhìn Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không bắt gặp ánh mắt của Thiết Phiến công chúa, lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Không phải chúng ta chỉ là trò chuyện online một khoảng thời gian thôi sao, hình như không có chuyện gì khác thì phải?
Ánh mắt Thiết Phiến công chúa sáng rực nhìn Tôn Ngộ Không, nói: “Nếu như ngươi đồng ý, ta có thể đi cùng ngươi đến tìm Như Lai báo thù, mặc kệ sống chết đều không rời không bỏ.”
Tiểu Thúy nghe phu nhân bày tỏ chân tình, lập tức ngây người, miệng há thật to, không dám tin nhìn Tôn Ngộ Không rồi lại nhìn phu nhân nhà mình, biểu cảm đặc biệt ngớ ra.
Đây thật là một tin tức mang tính bùng nổ mà! Phu nhân lại có người khác!
Nàng ta không nhịn được vì Ngưu Ma Vương mặc niệm một giây đồng hồ. Đây là tặng cho Ngưu Ma Vương một mảnh thảo nguyên nha.
Nửa đời sau cũng không cần phải lo bị đói.
Chẳng hiểu sao, nghe Thiết Phiến công chúa đồng ý cùng hắn đi tìm Linh sơn báo thù, lòng Tôn Ngộ Không không khỏi hơi xúc động.
Chỉ cần là người bình thường thì đều biết sự cường đại của Linh sơn.
Nhưng Thiết Phiến công chúa lại đồng ý cùng hắn đi Linh sơn báo thù, sao Tôn Ngộ Không có thể thờ ơ được đây?
Chỉ tiếc, trong lòng của hắn đã có Tinh Tinh rồi.
Đối diện với ánh mắt thiết tha của Thiết Phiến công chúa, Tôn Ngộ Không né ánh mắt của đối phương, hắn hơi chột dạ.
“Cái đó, ta còn có chút chuyện, đi ra ngoài một chuyến.” Hắn lấp liếm nói một câu, lập tức vội vàng rời khỏi đại sảnh.
Thiết Phiến công chúa thấy thế, trên mặt nhất thời lộ vẻ mất mát cực độ.
Tôn Ngộ Không rời khỏi Thiết Phiến công chúa, hít sâu mấy hơi, sau khi điều chỉnh cảm xúc xong bấy giờ mới đi tìm người tên là Tử Hà kia.
Trải qua một phen tìm kiếm, sau khi hắn biết nữ tử đang bị nhốt ở trong địa lao chính là Tử Hà thì lập tức biến thành một con ruồi, bay vào địa lao.
Ở trong địa lao, Tôn Ngộ Không nhìn thấy một vị nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, bị phong ấn tu vi, giam ở trong một căn phòng giam làm bằng thép.
Hắn không ngờ, nữ tử này, lại chính là vị nữ tử lúc hắn vừa mới xuyên qua đến thời không này gặp được đó.
Thật sự cũng có chút trùng hợp nhỉ?
Tôn Ngộ Không lẩm bẩm trong bụng một câu, sau đó tỉ mỉ quan sát đối phương một phen.
Nhìn thế nào người này cũng không giống như kẻ chủ mưu đằng sau chuyện lần này.
Ngẫm nghĩ một chút, Tôn Ngộ Không lập tức hiện rõ chân thân, bay vào bên trong phòng giam.
Thanh Hà thấy Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện, đầu tiên hơi bất ngờ, sau đó lập tức bình tĩnh lại.
“Ngươi tên là Tử Hà đúng không?”
Tôn Ngộ Không hỏi.
Thanh Hà: “Gần như là vậy.”
Tôn Ngộ Không: “…”
Hắn hơi không hiểu, cái gì gọi là gần như vậy?
Phải thì là phải, không phải thì là không phải, gần như là vậy, đây là ý gì?
Hắn nén thắc mắc, lại hỏi: “Khối ngọc bội trên người Ngưu Ma Vương đó là của ngươi phải không?”
Thanh Hà: “Gần như là vậy.”
Tử Hà cũng coi như là nàng.
Da mặt Tôn Ngộ Không giật giật, hắn cảm thấy e là đầu cô nàng này có bệnh, nói chuyện có chút khiến cho người ta nghĩ không ra.
“Ngươi lấy được khối ngọc bội đó từ đâu?”
Thanh Hà khó hiểu nhìn Tôn Ngộ Không: “Ngươi hỏi một khối ngọc bội để làm gì?”
Tôn Ngộ Không bình tĩnh đáp: “Chỉ là tò mò thôi.”
Thanh Hà: “Ta cũng không biết ngọc bội lấy ở đâu ra.”
Tôn Ngộ Không nhíu mày, hắn khó hiểu hỏi: “Không phải ngươi nói ngọc bội là của ngươi sao, sao lại không biết lấy ở đâu ra?”
Thanh Hà: “Đây là đồ của muội muội ta.”
Tôn Ngộ Không không nói nên lời: “Vậy sao ngươi nói là của ngươi?”
Thanh Hà: “Của muội muội ta, cũng là của ta.”
Tôn Ngộ Không: “…”
Hắn do dự một chút rồi nói: “Ngươi người này thật là không biết xấu hổ.”
Thanh Hà: “…”
“Muội muội của ngươi đâu?”
Tôn Ngộ Không lại hỏi.
Thanh Hà lạnh nhạt đáp: “Ở ngay trước mặt ngươi.”
Tôn Ngộ Không đột nhiên cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
Đây thật là tư duy bình thường sao?
Không phải gặp bệnh tâm thần đó chứ?
Tôn Ngộ Không nhịn cảm giác muốn phỉ nhổ xuống, hắn kiên nhẫn nói: “Trong nhà này, hình như không có ai khác đúng không?”
“Có.”
Thanh Hà lắc đầu nói.
“Ở đâu?”
Tôn Ngộ Không cẩn thận quan sát xung quanh một lát, không có thì phải?
Hắn còn dùng thần thức dò xét hư không gần đây một chút, cũng không có ai khác ẩn nấp.
Chẳng lẽ công phu Bế Khí của đối phương còn lợi hại hơn cả ta?
Ngay lúc Tôn Ngộ Không đang rất mờ mịt, Thanh Hà thản nhiên nói: “Không cần tìm, nàng đang ở trong cơ thể của ta.”
“Ngươi có con rồi sao?”
Tôn Ngộ Không có vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
Thảo nào không nhìn thấy đối phương, thì ra một người khác là thai nhi ở trong bụng nữ tử này.
Khóe miệng Thanh Hà giật giật, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu sẫm.
Ta có thể có con bằng cách nào hả?
“Ngươi đó bậy bạ gì hả? Ta nói là, nguyên thần của muội muội ta ở trong cái thân thể này, chúng ta dùng chung một cái thân thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận