Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1923 - Lý Nguyên, làm chưởng môn phu nhân đi!!

Nhưng trong đôi mắt linh hoạt của nàng, lại tràn đầy ánh sáng trí tuệ không thể miêu tả, làm nàng nhiều thêm một phần ổn trọng.
Khiến cho nàng hoàn mỹ dung hợp thành thục và ngây thơ lại với nhau.
Tiểu Quách nhìn hai nữ tử phong hoa tuyệt đại bên cạnh Lý Nguyên, trong lòng rất tò mò.
Hai giai nhân tuyệt sắc này là ai?
Lại có quan hệ thế nào với Lý Nguyên?
Lý Nguyên không phải đi Tụ Phong lâu nghe sách à?
Sao lúc trở về, bên cạnh lại theo hai mỹ nữ tuyệt sắc?
Lý Nguyên này, đúng là biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Tiểu Quách không nhịn được ở trong lòng oán thầm một câu.
Thời gian trở lại mấy phút trước.
Yêu Nguyệt và muội muội Liên Tinh nhận được tin tức về Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô thuộc hạ truyền đến, hai người lập tức một đường nhanh như chớp, chạy tới vị trí thuộc hạ gửi tới.
Trên đường phi hành, Liên Tinh hỏi dò tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, nếu sau khi bắt được Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô, ngươi chuẩn bị xử trí hai người đó thế nào?”
Yêu Nguyệt vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hoa Nguyệt Nô vậy mà dám mang Giang Phong một mình chạy khỏi Di Hoa cung, tự nhiên tội không thể tha. Còn Giang Phong sao, chỉ cần hắn có thể biết lỗi, thành tâm hối cải, cũng không phải không thể tha cho hắn lần này.”
Liên Tinh thì lại mặt lộ vẻ lo lắng, nói: “Lấy tính cách của Giang Phong, chỉ sợ hắn sẽ không cảm thấy chính mình có lỗi. Hơn nữa, nếu tỷ tỷ giết Hoa Nguyệt Nô, e rằng Giang Phong sẽ có oán hận với tỷ tỷ, càng sẽ không hối cải, như vậy lại nên làm thế nào?”
Yêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Nếu như hắn ngu xuẩn không hiểu, cô phụ phần tâm ý của ta đối với hắn, vậy ta thà rằng tự tay mai táng hắn.”
Nàng có thể động tâm với người khác một lần, đã có chút không dễ, nếu như người nọ còn không biết quý trọng...
Nếu không chiếm được, vậy phá hủy đi!
Tóm lại, nàng sẽ không để bất kỳ kẻ nào, cô phụ nàng, ngỗ nghịch ý nghĩ của nàng.
Liên Tinh biết ý nghĩ của tỷ tỷ, vẻ lo âu trong lòng không khỏi càng sâu.
Nàng có lòng muốn cứu Giang Phong, nhưng đối mặt với tỷ tỷ cường thế, Liên Tinh lại không dám đưa ra một ý kiến phản bác nào.
“Ơ?”
Lúc hai người sắp đến địa chỉ Hà Lộ gửi tới, bỗng nhiên, trong miệng Yêu Nguyệt phát ra một tiếng hô nhẹ.
Giọng điệu tràn đầy bất ngờ.
Tốc độ phi hành của nàng cũng nháy mắt chậm lại.
“Làm sao vậy?”
Liên Tinh dừng lại thân pháp, vội vàng hỏi.
Nàng vẫn rất ít khi thấy tỷ tỷ có vẻ mặt bất ngờ này.
Không khỏi vô cùng tò mò.
Ánh mắt Yêu Nguyệt nhìn xuống, biểu cảm hơi kỳ quái: “Không nghĩ tới, trên thế giới này, vẫn còn có nam tử nổi bật bất phàm, phong lưu nho nhã hơn cả Giang Phong.”
Liên Tinh nghe vậy, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Giang Phong, có thể nói là người đẹp trai mê người, anh tuấn tiêu sái nhất trong tất cả nam tử nàng và tỷ tỷ đã từng gặp.
Một cái cau mày, một tiếng cười của hắn, đều ưu nhã mê người, khiến người ta say mê vô cùng.
Nếu không, Yêu Nguyệt cung chủ cao ngạo, cũng sẽ không vừa gặp đã ái mộ hắn!
Ngay cả chính Liên Tinh, cũng âm thầm say mê khí chất ưu nhã, nụ cười mê người của Giang Phong.
Chỉ là, bởi vì nàng sợ hãi tỷ tỷ, cho nên mới không biểu lộ ý nghĩ trong lòng.
Nàng không cách nào tưởng tượng ra, trên thế giới này, vẫn còn có nam nhân đẹp trai hơn cả Giang Phong.
Nàng theo ánh mắt của tỷ tỷ nhìn qua, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc thâm y màu xanh biển, đang từ trong một quán trà trên đường phố phía dưới đi ra.
Thấy dáng vẻ của đối phương, biểu cảm của Liên Tinh cũng không khỏi trở nên có phần ngây dại, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Đây là một thịnh thế dung nhan thế nào?
Khoảnh khắc này, Liên Tinh chỉ cảm giác từ hình dung trong đầu mình biết, thật sự quá ít, quá không đủ dùng.
Nàng căn bản không cách nào dùng ngôn ngữ, hình dung chính xác khí chất cao quý, bề ngoài mê người, ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy, ngũ quan anh tuấn, vóc dáng vừa không đơn bạc, nhưng cũng không quá lực lưỡng... của đối phương
Thậm chí, dù cho chỉ là một sợi tóc của đối phương, dường như cũng khiến người ta cảnh đẹp ý vui, muốn ngừng mà không được.
Liên Tinh chợt cảm thấy, có phải do mình luôn ở Di Hoa cung, nam nhân thấy được quá ít, cho nên, lúc này mới sẽ cảm thấy, Giang Phong chính là nam tử mê người nhất trên đời này không?
Lúc này, Liên Tinh bỗng phát hiện, Giang Phong, hình như cũng rất bình thường.
Nếu Giang Phong đứng trước mặt nam tử thâm y này, như đom đóm và sao trời, trở nên ảm đạm phai mờ.
Lúc Liên Tinh âm thầm kinh diễm, nàng phát hiện, tỷ tỷ Yêu Nguyệt, thình lình thay đổi phương hướng phi hành, trực tiếp rơi xuống bên cạnh nam tử thâm y.
“Tỷ tỷ vừa rồi không phải còn vội vàng muốn đi gặp Giang Phong sao? Lúc này sao không vội nữa?”
Liên Tinh chớp mắt, trong lòng chợt động, cũng khống chế thân pháp, rơi xuống bên cạnh nam tử thâm y.
Lý Nguyên từ Tụ Phong lâu đi ra, đang chuẩn bị trở về Đồng Phúc khách điếm.
Đúng lúc này, bên cạnh hắn bay tới một làn gió thơm, sau đó một trước một sau nhiều thêm hai nữ tử xa lạ.
Một người xinh xắn lanh lợi, lại cao quý lạnh nhạt.
Một người tính trẻ con chưa thoát, lại ôn nhu hiền thục.
Nữ tử xinh xắn cao quý nhìn Lý Nguyên, ánh mắt loé lên dị sắc, khuôn mặt vốn hờ hững lại lộ ra một tia thẹn thùng.
Đương nhiên, điều này cũng làm nàng trở nên càng thêm mê người.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn hai người, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Không hề có ý muốn chủ động nói chuyện với hai người.
Yêu Nguyệt cảm thấy, nụ cười của đối phương, quả thực còn ngọt hơn bất cứ loại kẹo nào trên đời này.
Vốn dĩ, nàng từ trước tới giờ đều là tính cách bá đạo nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không kiêng kỵ gì với người khác.
Nhưng lúc này, nàng lần đầu trở nên hơi căng thẳng, lại có phần không dám mở miệng nói chuyện với đối phương.
Song, nàng thấy Lý Nguyên sắp rời đi, trong lòng hoảng hốt, vội kêu lên: “Vị công tử này xin dừng bước.”
“Có chuyện gì không?”
Lý Nguyên xoay người hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận