Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 429 - Phản ứng của bảy Thánh sau khi biết là Bàn Cổ!

Da mặt mấy Thánh Nhân da mặt co quắp một trận không thôi.
Ðát Kỷ, một Đại La Kim Tiên, lại xông vào Hải Nhãn Thánh Nhân không dám vào, sao nàng làm được? Chẳng lẽ có một ca ca rất giỏi, thật sự có thể muốn làm gì thì làm ư? Bởi vì thu nhặt quá nhiều Thủy Linh châu, còn khiến Bàn Cổ thức tỉnh! Thủy Linh châu là thiên tài địa bảo lúc khai thiên mới có thể sinh ra, trân quý vô cùng, ít lại càng ít.
Thu được quá nhiều, rốt cuộc Ðát Kỷ thu bao nhiêu mà rất nhiều, mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn viên? Trong mắt Thông Thiên giáo chủ đột nhiên lóe ra vẻ vui mừng. Đồ đệ nhỏ của mình lại có nhiều bảo bối như vậy, nếu ta xin nàng cống hiến một chút, không phải là tu vi đệ tử Triệt giáo có thể tăng vọt sao? Nếu như mỗi người của Triệt giáo đề là Đại La Kim Tiên, ứng phó sát kiếp, đây còn không phải là dễ như trở bàn tay! Nghĩ tới đây, Thông Thiên giáo chủ lập tức nổi kích động.
Trong lòng đã bắt đầu vạch kế hoạch lấy lòng Ðát Kỷ như thế nào.
“Đúng rồi!”
Hậu Thổ nghĩ đến cái gì, nàng vội vàng hỏi Lý Nguyên: “Không biết thực lực của Bàn Cổ đã khôi phục tới cảnh giới gì?”
Những Thánh Nhân khác nghe vậy, vẻ mặt tò mò nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Khôi phục đến Hỗn Nguyên Thái Cực Kim Tiên hậu kỳ Thiên Đạo hậu kỳ.”
Xoạch! Cằm mấy Thánh Nhân thi nhau rụng đầy đất.
Thiên Đạo, hậu kỳ! Cao hơn chúng ta nhiều như vậy! Trong lòng mọi người càng may mắn, may là Bàn Cổ chưa thể đi ra, nếu không, mẹ nó chỉ có thể coi là cháu! Rung động một lúc lâu, mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
Nữ Oa có phần lo lắng hỏi Lý Nguyên: “Ðát Kỷ không xảy ra chuyện gì sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không.”
Mọi người chưa ngồi bao lâu, lại lao nhao nói cáo từ với Lý Nguyên, rời khỏi Triều Ca.
Mỗi người có đạo trường riêng, đi tiêu hóa thông tin chấn động nghe được lần này.
Chỉ có điều, bọn họ không biết tu vi chân thực của Lý Nguyên.
Theo bản năng, bọn họ cảm thấy, hẳn là Bàn Cổ nể mặt mũi Dương Hòe và Thược Dược, thế nên không so đo với Ðát Kỷ.
Không biết chuyện Bàn Cổ bị Lý Nguyên ép quỳ xuống thần phục.
Cho dù bọn họ là Thánh Nhân, nhưng không dám tưởng tượng, cõi đời này vẫn còn có chuyện không hợp lẽ thường như vậy.

Đông Hải.
Trên mặt biển Thủy Tinh cung thuộc Long tộc.
Bạch Ngọc Tảo nói cáo biệt với Ðát Kỷ: “Ðát Kỷ, chúng ta trực tiếp trở về Cam Uyên thôi.”
Mặc dù trong lòng Ðát Kỷ có chút không rõ, chẳng qua nàng hiểu được mọi người sớm muộn gì đều phải tách ra, vì vậy nàng gật đầu nói: “Được, vậy sau này gặp lại.”
Hai mắt Bạch Lăng có phần hồng hồng nói: “Ðát Kỷ tỷ tỷ, sau này ngươi nhất định phải tới Cam Uyên thăm ta.”
Ðát Kỷ học dáng vẻ ca ca, vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch Lăng: “Được, tỷ tỷ đồng ý với ngươi, sau này nhất định đi thăm ngươi.”
Chẳng qua, ngươi cũng phải tu luyện tử tế, cũng đừng để người xấu bắt được.”
Bạch Lăng chăm chú gật đầu: “Ta sẽ chăm chỉ tu luyện.”
Bạch Ngọc Tảo lấy một bình thủy tinh từ trong lòng ngực đưa cho Ðát Kỷ: “Lần này ngươi đại ân giúp chúng ta, ta không có cái gì tốt tặng ngươi, ngươi cầm lấy bình nước Tử Mẫu, nói không chừng tương lai có tác dụng gì đó.”
Ðát Kỷ cầm bình thủy tinh mà tay run lên, suýt nữa làm rớt bình thủy tinh.
Nàng không nghĩ tới Bạch Ngọc Tảo lại cho mình một bình nước Tử Mẫu.
Đây, ta là một hoàng hoa đại khuê nữ, lấy nước Tử Mẫu làm gì? Bạch Ngọc Tảo đúng là đầu óc có hố! Nàng muốn trả nước Tử Mẫu cho Bạch Ngọc Tảo, nhưng Bạch Ngọc Tảo đã dẫn Bạch Lăng bay xa.
“Bỏ đi, trước tiên ta nhận lấy, sau này nếu như người nào dám đắc tội ta, ta rót cho hắn vài hớp nước Tử Mẫu, hắc hắc…”
Nghĩ tới đây, trên mặt Ðát Kỷ không khỏi lộ ra một chút nụ cười âm hiểm, chỉ cảm thấy suy nghĩ thật sự quá tuyệt vời! Đi tới Thủy Tinh cung, Ðát Kỷ lập tức nhận được chiêu đãi nhiệt tình của Đông Hải Long Vương và Ngao Châu.
“Ðát Kỷ, cuối cùng ngươi cũng đến thăm ta.”
Ngao Châu oán giận nói với Ðát Kỷ.
Ðát Kỷ ngượng ngùng nói: “Hì hì, chuyện hơi nhiều.”
Ta còn phải bận rộn liên lạc tình cảm cho mấy chị dâu, ca ca là tên đầu gỗ trong chuyện tình cảm, ta không giúp hắn liên lạc tình cảm sao được.
Long Vương hỏi Ðát Kỷ: “Con rể ta có khỏe không?”
Ðát Kỷ: “Hắn à, tốt không chịu nổi.”
Tán gẫu một lúc, Ðát Kỷ lập tức nói đến chuyện chính.
“Thật ra thì lần này ta tới tìm các ngươi, là có chuyện chính.”
Tất cả cung nữ và binh hèn tướng nhát đều bị làn khí dày đặc chặn ở bên ngoài, chỉ còn ba người Ngao Châu, Ngao Quang và Đát Kỷ.
Ngao Châu và Ngao Quang nhìn thấy Đát Kỷ trịnh trọng như thế nên vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng theo.
“Đát Kỷ, rốt cuộc là chuyện gì mà thần bí như vậy?”
Ngao Châu hơi nóng lòng hỏi.
Đát Kỷ không nói gì thêm, nàng tung chưởng, kim quang toả ra bốn phía, bảo châu của đạo văn Lưu Chuyển, lập tức xuất hiện ở trước mắt Ngao Châu và Ngao Quang.
Loảng xoảng! Ngao Quang nhìn thấy Long châu, kích động đến mức từ trên ghế rồng nhảy dựng lên, cái ghế cũng bị đẩy đổ.
Chỉ thấy hắn nhìn Long châu không chớp mắt, vẻ mặt gần như điên cuồng.
“Trời ạ, đây, đây là chí bảo của Tổ Long - Long châu!
Ngao Quang gần như là rống lên.
Nếu không phải Đát Kỷ che khí tức xung quanh, chỉ e là giọng nói của Ngao Quang có thể khiến cho tất cả sinh linh của Đông Hải đều nghe thấy.
Vẻ mặt Ngao Châu lúc này không khá hơn phụ vương nàng là bao.
Gương mặt trắng noãn vì quá kích động mà trở nên ửng hồng.
Tốc độ tim đập cũng nhanh gấp mấy lần.
Nàng vui mừng gần chết kêu lên với Đát Kỷ: “Đây là chí bảo của Long tộc, nghe nói bị Tổ Long mang đến Hải Nhãn rồi, sao mà ngươi lấy được vậy?”
“Đúng vậy, ai để ngươi mang đến?”
Ngao Quang vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Đát Kỷ thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của hai người, không khỏi âm thầm đắc ý.
Nàng ra vẻ bình tĩnh nói: “Là Tổ Long để ta mang đến cho các ngươi.”
Mẹ! Ngao Quang và Ngao Châu lảo đảo một cái, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Vẻ mặt bọn họ mơ hồ không thôi, giống như bị choáng váng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận