Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1200 - Không phải oan gia không gặp mặt!

Trong khi mấy người đang cảm khái, chỉ nhìn thấy trên trời đột nhiên có một người xuất hiện từ trong mười mấy bóng người, là một đạo nhân mặc Tử Thanh Bát Quái Vân Quang Y, đầu đội Tử Kim Quan.
Trong tay đạo nhân cầm một cây phất trần, thân hình cao lớn, sắc mặt hồng hào như đứa trẻ, râu dài nửa mét trên cằm tung bay trong gió, hai mắt giống như điện, không thể nói rõ tuổi của hắn là già hay là trẻ, chỉ cảm thấy phong thái tuấn tú, tinh thần phấn chấn…
Người này chính là Trấn Nguyên Tử.
Tế tửu của Ly Sơn học viện Tiên Đường hiện giờ, cũng chính là hiệu trưởng.
Ở bên phải của Trấn Nguyên Tử, lại là Tôn Ngộ Không đầu đội Phượng Sí Tử Kim quan, khoác trên người Tỏa Tử Hoàng Kim giáp, chân đi giày Ngẫu Ti Bộ Vân, tay cầm Như Ý Kim Cô bổng.
Bên cạnh Tôn Ngộ Không là mười ba tráng hán thân hình vạm vỡ với cơ cắp cuồn cuộn như rồng.
Những tráng hán này đều tản ra khí tức vĩnh viễn bất diệt, hung uy ma diễm ngập trời.
Đây chính là mười Tổ Vu và hai Đại Vu Hình Thiên Cửu Phượng.
Mà Đại Tự Tại thì đứng ở phía bên trái của Trấn Nguyên Tử.
Bây giờ những người này đều đã gia nhập liên minh với Tiên Đường, không thể ngồi yên khoanh tay đứng nhìn Trường An bị người khác khiêu khích được.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy hai người Lý Thu Nguyệt và Tiêu Vân Trần, không khỏi cười to: “Ta còn nói là ai, thì ra là đám thủ hạ bại tướng các ngươi, xem ra các ngươi còn chưa bị lão Tôn ta khuất phục nhỉ, lại tự đến tìm phiền phức.”
Cái gọi là kẻ thù gặp lại, hết sức đỏ mắt, Lý Thu Nguyệt nhìn Tôn Ngộ Không với vẻ mặt căm phẫn:
“Hừ, nói khoác mà không biết ngượng, nếu không phải lần trước ngươi ỷ vào đông người, thì làm sao ngươi có thể kiêu ngạo ở trước mặt ta như vậy chứ?”
Tiêu Vân Trần lớn tiếng kêu lên: “Trấn Nguyên Tử, Tôn Ngộ Không, nếu như thức thời, ta khuyên các ngươi nên nhanh chóng đầu hàng, cầu xin sự tha thứ đi!Bằng không hôm nay ta sẽ đánh cho các ngươi thành tro bụi.”
Sự chú ý của Trấn Nguyên Tử vốn chỉ đặt trên kim long thập nhị trảo và trên người của Ngô Cực.
Trong lòng đã đoán được thân phận và tu vi của Ngô Cực.
Có thể làm cho Thánh Nhân kéo xe…
Ngoài Lý Nguyên ra, đây là lần đầu tiên Trấn Nguyên Tử thấy một nhân vật ngang ngược như vậy. Có điều tuy hắn ngang ngược nhưng vẫn chưa đủ để so với Lý tiền bối.
Dù sao, Lý tiền bối là một sự tồn tại có thể khiến Thánh Nhân Thiên Đạo trở thành người hầu.
Dùng Thánh Nhân để kéo xe, trực tiếp hạ xuống mấy cấp!
Trấn Nguyên Tử nghe thấy Tiêu Vân Trần kêu gào, liền thu hồi ánh mắt và bình tĩnh đáp: “Ta cảm thấy người nên đầu hàng là các ngươi. Là kẻ địch của Tiên Đường chẳng khác nào là châu chấu đá xe cả.”
Mặc dù thực lực của đám người này hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của Trấn Nguyên Tử nhưng trong lòng hắn cũng không có bất kỳ lo lắng nào.
Suy cho cùng hắn biết rằng, đằng sau của Tiên Đường chính là Lý Nguyên.
Có Lý Nguyên ở đây, thực lực của đám người này có mạnh đến đâu thì cũng có ích gì chứ?
Bảo hắn đầu hàng?
Đương nhiên là không thể rồi!
“Hừ, không thức thời, nhất định sẽ tự chịu diệt vong.”
Tiêu Vân Trần thấy Trấn Nguyên Tử vẫn cương quyết như cũ, lập tức coi đám người Tôn Ngộ Không và Trấn Nguyên Tử thành người chết lấy trứng chọi đá.
Tôn Ngộ Không cười nhạo: “Nếu thực lực của ngươi mạnh thì đã không bị bọn ta đánh chật vật mà chạy.”
“Ha ha ha.” Mười một Tổ Vu nghe vậy, không khỏi cười ha hả.
“Cũng chỉ là một tên chém gió.”
“Chẳng phải là nhiều người sao? So nhiều người, Tổ Vu bọn ta sợ ai chứ?”
Tiêu Vân Trần nghe thấy đám người cười nhạo không kiêng nể gì, tức giận đến mặt đỏ bừng.
Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết và đệ tử Vô Cực môn thấy Tiêu Vân Trần chịu nhục, đương nhiên cảm thấy như mình bị, giận không thể át.
Mọi người xoa tay, muốn làm lớn một lần.
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, chân trời đột nhiên có tử khí bốc lên, hào quang chiếu rọi khắp nơi, đạo âm quanh quẩn, thụy thú bôn tẩu, dị tượng thiên địa hiện ra không gì sánh kịp.
Ngay sau đó, mấy tường vân bảy màu nương theo dị tượng to lớn đi tới bầu trời Trường An.
Chính là mấy vị Thánh Nhân Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ đã đến.
Lần này, bọn họ cũng không che dấu hơi thở của mình.
Cảm nhận được khí tức của mấy vị Thánh Nhân, tu sĩ phụ cận Trường An lại khiếp sợ.
Không ngờ rằng, ngay cả Thánh Nhân cũng tới.
Thánh Nhân tề tụ, Chuẩn Thánh đối đầu! Trời ạ, tràng diện này thật náo nhiệt, hơn trăm vạn năm cũng không gặp được một lần.
Cho dù đại chiến Vu Yêu lúc trước, cũng không thể so sánh với tình cảnh hôm nay!
Nếu quả thật đánh nhau, Hồng Hoang chỉ sợ bị đánh nát hết mất?
Cũng không biết việc này đối với Tiên Đường mà nói, là hung hay cát?
Đệ tử Vô Cực môn đương nhiên cũng nhìn thấy mấy vị Thánh Nhân, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên nghiêm túc, theo bản năng nhìn sư phụ mình một cái.
Chỉ thấy Ngô Cực vẫn nhàn nhã thưởng thức trà thơm, hoàn toàn làm như không thấy mấy Thánh Nhân đến đây, dường như không hề để trong lòng.
Thấy sư phụ bình tĩnh, đệ tử Vô Cực môn lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
Dù sao, sư phụ nhà mình là cường giả có thể sai Thánh Nhân kéo xe.
Mấy vị Thánh Nhân đến, sao có thể bày ra bọt nước gì lại có thể lấy ra bọt sóng gì?
Nếu bọn họ thức thời thì tốt, nếu không thức thời, chỉ sợ cũng sẽ trở thành vật cưỡi của sư phụ!
Nghĩ tới đây, đám người Lý Thu Nguyệt chỉ cảm thấy lưng trở nên thẳng hơn, thân hình đều cao hơn ba phần, ánh mắt nhìn mấy vị Thánh Nhân, mơ hồ có loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
“Bần đạo Thượng Thanh, bái kiến đạo hữu, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?”
Lão Tử đứng trước Ngô Cực, cách không hành lễ với Ngô Cực.
Ngón tay Ngô Cực xoay chén trà sứ ngọc, vẻ mặt như cười như không liếc mắt nhìn Lão Tử một cái, thản nhiên nói: “Ngươi còn không xứng gọi ta là đạo hữu.”
Lão Tử nghe vậy, da mặt không khỏi lúng túng run lên, có hơi không biết đáp thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận