Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1162 - Đệ nhất nhẫn nại Hồng Mông

Các phần thưởng này có công pháp, bí tịch, pháp bảo, đan dược, bùa chú, thậm chí còn có thể nhận được phần thưởng tu vi.
Chỉ cần hắn có thể nghĩ đến, hệ thống sẽ thưởng cho hắn.
Nhờ vào những phần thưởng này, trong hai mươi vạn năm Lý Trường Sinh đã tu luyện đến cảnh giới Thiên Đạo đại viên mãn.
Mỗi ngày hắn không những đến ngự thiện phòng điểm danh cố định, còn có thể điểm danh ở những địa điểm đặc biệt theo yêu cầu đột xuất của hệ thống, từ đó nhận được phần thưởng đặc biệt.
Những phần thưởng đặc biệt này càng quý giá hơn.
Giống như Chí Tiên Cốt, Chí Tôn Huyết, Tiên thiên đạo thai, Tiên thiên thánh đồng, Minh Mục Kim Đồng, Hỗn Độn Linh Quả, Huyền Ngọc Ngộ Đạo.
Quan trọng là thân phận thái giám của hắn lại có thể khiến phần thưởng này tăng gấp đôi.
Cho nên mặc dù bây giờ tu vi của Lý Trường Sinh đã có thể trùng sinh chi gãy từ lâu, nhưng hắn không hề khôi phục cơ thể không hoàn chỉnh của mình.
Dù sao thì phần thưởng gấp đôi hắn không thích được sao?
Mặc dù trước khi Lý Trường Sinh xuyên không hắn không hề biết đến thế giới hồng hoang, nhưng mà sau này hắn đã nghe ngóng một phen, biết được hồng hoang nguy hiểm vô cùng, các yêu ma quỷ quái, thần tiên tu sĩ nhiều vô số kể, chỉ sơ suất một chút thôi cũng có thể toi mạng.
Mà Lý Trường Sinh lại là một người vô cùng cẩn thận dè dặt, vô cùng nhẫn nại.
Cho nên sau khi hắn biết bên ngoài nguy hiểm đã quyết định trước khi chưa có đủ sức mạnh hắn sẽ nhẫn nại ở trong hoàng cung lặng lẽ điểm danh, tích lũy thực lực.
Cái gọi là trốn dưới gốc cây hóng gió chính là đạo lý này.
Mà một lần này đã hai mươi vạn năm.
Lý Trường Sinh cảm thấy nếu thế giới có người này tiến hành bình chọn mức độ nhẫn nại vậy bản thân mình chắc chắn vinh dự đạt được danh hiệu Đệ nhất nhẫn nại Hồng Mông.
Thử hỏi có ai ở một lần ở suốt hai mươi năm hay không?
Lúc này Lý Trường Sinh rất muốn ngẩng đầu hỏi ông trời: Ai có thể nhẫn nại hơn ta?
Trong hai mươi năm nhẫn nại, Lý Trường Sinh vẫn luôn giữ kín đáo, cố gắng không để người khác chú ý, dốc sức làm tốt thân phận thái giám, do đó thậm chí ngay cả cung Thái Cực hắn cũng chưa đi đến được mấy lần.
Đương nhiên những thứ hắn bỏ ra và lấy được đều tỉ lệ thuận.
Hai mươi vạn năm nay, các loại thiên tài chí bảo, linh đan diệu dược, linh căn tuyệt thế, kỳ hoa dị thảo mà hắn nhận được nhiều đến mức hắn không đếm xuể.
Ví dụ trong căn phòng này của hắn nhìn có vẻ bình thường, thật ra mỗi món đồ đều vô cùng bất phàm
Chiếc giường để hắn nghỉ ngơi là Huyền Ngọc Ngộ Đạo Sàng.
Người ngủ phía trên có thể vận chuyển chư thiên, hiệu quả còn tốt hơn ngồi thiền tu luyện vô số lần.
Cái gương để hắn chỉnh sửa y quan là âm Dương kính, mặt trời chiếu vào có thể khiến người sinh, ánh trăng chiếu vào có thể khiến người tử, thuộc hàng Tiên thiên linh bảo trung phẩm.
Ấm trà hắn dùng pha trà là Tiên thiên chí bảo, có thể chứa đựng Càn Khôn, hấp thu pháp tắc, không có bất cứ tấn công nào có thể thêm vào.
Cái ấm mà hắn đựng lá trà chính là Thôn Thiên Quán, không gian bên trong có thể chứa thế giới Đại Thiên.
Lá trà của hắn bao gồm Hậu thiên linh căn, Tiên thiên linh căn, Hỗn độn linh căn.
Các bức họa, đồ vật dùng làm vật trang trí trên giá sách của hắn không phải là Hậu thiên linh căn thì chính là Hậu thiên linh bảo.
Lý Trường Sinh rất tự tin mà cảm thấy rằng cộng tất cả bảo vật của hồng hoang va mãng hoang lại cũng không nhiều bằng bảo vật mà hắn có.
Nếu bây giờ bảo vật nhận được đã đủ, tu vi cũng đã đạt đến cảnh giới Thiên Đạo đại viên mãn, trong lòng Lý Trường Sinh có chút không muốn tiếp tục nhịn nữa, hắn mong có thể kết thúc thân phận thái giám này của mình.
Dù sao tâm tính của hắn vẫn là một nam nhân bình thường, cũng muốn lấy được vài thê tử xinh đẹp, nạp vài tiểu thiếp dịu dàng ngoan ngoãn, trải qua cuộc sống không biết xấu hổ.
Hơn nữa nhịn lâu như vậy, hắn cũng muốn nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người, hưởng thụ cái quỳ bái của chúng sinh, khiến thiên kiêu Đại Năng hồng hoang kinh sợ.
Mặc dù hắn có thể nhịn nhưng hắn lại không muốn nhịn thật sự, ai không thích nổi trội chứ?
Hắn cũng có một trái tim thích khoe mẽ được chưa?
Vốn dĩ, Lý Trường Sinh định sau khi đột phá Đại Đạo mới xuất hiện chấn động mắt chó của các Đại Năng hồng hoang.
Đáng tiếc mười vạn năm trước hắn đã từng thăng tu vi của mình lên Đại Đạo đại viên mãn thông qua hệ thống, còn về khi nào có thể đột phá Đại Đạo hắn cũng không biết.
Cho nên hắn không muốn tiếp tục đợi nữa.
Dù sao thì theo hắn được biết, tồn tại mạnh nhất thế giới này hình như là Thánh Nhân.
Mà hắn đã là Thiên Đạo đại viên mãn, chênh lệch giữa hắn và Thánh Nhân còn xa hơn mười vạn tám ngàn dặm.
Cho dù thế giới hồng hoang này còn ẩn giấu cao thủ lợi hại hơn Thánh Nhân nhưng chắc chắn không thể so với hắn nhỉ?
Nghĩ đến đây Lý Trường Sinh càng thêm kiên định với suy nghĩ kết thúc thân phận thái giám xuất sơn.
Trong lòng khẽ động, Lý Trường Sinh đã khôi phục lành lặn lại cơ thể của mình.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã trở thành một nam nhân hoàn chỉnh.
“Sau này, cuối cùng ta có thể đứng tiểu rồi.” Lý Trường Sinh nén không nổi nước mắt.
Thật không dễ dàng, không dễ dàng mà!
Trong lúc Lý Trường Sinh thầm xúc động, âm thanh nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên: “Ding, bởi vì thân phận của kí chủ không còn là thái giám nữa, do đó về sau kí chủ không thể hưởng được ưu đãi gấp đôi phần thưởng nữa.”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, mặc dù Lý Trường Sinh đã có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút tiếc nuối.
Gấp đôi phần thưởng, nhưng không quá thoải mái!
“Cũng không biết sau này ta biến thành thái giám lại còn có thể tiếp tục được gấp đôi phần thưởng không?” Lý Trường Sinh tò mò hỏi hệ thống.
Âm thanh vô tình của hệ thống vang lên: “Phần thưởng gấp đôi là bồi thường của hệ thống dành cho kí chủ sau khi xuyên không biến thành thái giám, kí chủ tự chủ động biến thành thái thám hệ thống sẽ không tiếp tục bồi thường nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận