Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1793 - Chỉ tiếc là kẻ địch đưa quá nhiều! (2)

Lý Nguyên hờ hững nói: “Ta chỉ nói ra điều kiện của ta, các ngươi không muốn cũng được thôi, cần gì phải kích động như vậy.”
“Nhưng điều kiện này của ngươi thật sự quá đáng, còn sỉ nhục người khác.”
Lý Nguyên nói với Oanh Nhi: “Chỉ cần làm người hầu là đã có được cách thức điều chế tuyệt thế của ta, ta còn cảm thấy bị thua thiệt đây này.”
Oanh Nhi tức giận đến mức trợn trắng mắt, nàng cất giọng châm biếm: “Vậy mà còn bị chịu thiệt, ngươi nghĩ là chăn của ngươi là là Tiên thiên chí bảo sao!”
Lý Nguyên nói thật: “Thật ra thì nó còn hơn cả Tiên thiên chí bảo.”
Oanh Nhi bị chọc tức đến mức không nói nên lời.
Chỉ cảm thấy người ở trước mắt nàng đây, trong dáng vẻ đẹp trai như thế, mà da mặt lại dày như vậy.
Nếu ngươi có Tiên thiên chí bảo, vậy ta là Nữ hoàng Tiên Đường.
Chẳng qua là lời này Oanh Nhi cũng không nói ra.
Tiết Bảo Thao hít sâu mấy hơi, cuối cùng đã đè xuống phẫn nộ trong lòng.
Mặt nàng lạnh lùng hỏi Lý Nguyên: “Tại sao ngươi ngươi bảo ta làm nô tỳ cho nàng, lại không làm cho ngươi?”
Lý Nguyên vừa đan chim sơn ca, vừa thản nhiên trả lời: “Bởi vì ngươi không xứng làm nô tỳ cho ta.”
Mặt của Tiết Bảo Thoa lập tức trở nên vô cùng xanh mét, rất khó coi.
Nàng lớn như vậy, vẫn luôn là nhân vật như thiên chi kiêu tử, được người theo đuổi khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên nàng bị người ta coi thường như vậy.
Thật sự quá đáng quá rồi.
Ngươi tưởng ngươi là ai?
Lại cảm thấy ta còn không xứng làm nô tỳ của ngươi.
Ngươi làm nô tỳ của ta còn nghe được.
Không, ngươi mới không xứng làm nô tỳ của ta!
Nghe lý do của Lý Nguyên, trong lòng Hoàng Dung hơi đau lòng.
A, thì ra ông chủ không phải thương ta vất vả mới để Tiết Bảo Thoa làm nô tỳ của ta?
Chỉ là vì cảm thấy Tiết Bảo Thoa không xứng làm nô tỳ của hắn?
Đây, hình như ta tự cảm động rồi!
Lãng phí nước mắt của ta!
“Một trăm vạn, ta đồng ý ra một trăm vạn lượng bạc ròng, mua kỹ thuật chế tạo chăn đệm của ngươi.”
Tiết Bảo Thoa hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, báo giá với Lý Nguyên.
Nàng nói thẳng ra giá cả trong lòng của mình, hy vọng có thể khiến Lý Nguyên chấn động.
Một trăm vạn, đủ để chứng minh thành ý của nàng rồi.
Thế nhưng biểu cảm của Lý Nguyên vẫn bình tĩnh.
Hắn thản nhiên nói: “Ta chính là điều kiện vừa rồi kia, đồng ý thì thành giao, không đồng ý, ngươi có thể rời đi rồi.”
Tiết Bảo Thoa: “Một trăm hai mươi vạn lượng.”
Lý Nguyên dừng hai tay lại.
Chim sơn ca cuối cùng đã đan xong.
Trong tay hắn xuất hiện một con chim sơn ca sinh động như thật, rất có tinh thần.
Nhìn thoáng qua, còn có tưởng rằng chim sơn ca này là con sống.
Tuy Tiết Bảo Thoa khói chịu với Lý Nguyên, nhưng trong lòng nàng không thể không thừa nhận, chim sơn ca Lý Nguyên đan quả thật khéo léo tuyệt vời, tinh xảo vô song.
Nàng bắt đầu tin chăn đệm trên lầu thật sự là Lý Nguyên chế tạo rồi.
Chỉ là thấy báo giá của Lý Nguyên không trả lời báo giá của nàng nữa, trong lòng Tiết Bảo Thoa vừa bức bối, vừa bất đắc dĩ.
Sao người này lại khó đối phó như vậy?
Không lẽ hắn cho rằng ta thật sự sẽ làm nô tỳ tạp dịch cho hắn chỉ vì mấy cái chăn đệm sao?
Đời này đều không có khả năng này!
Thấy Lý Nguyên vẫn kiên trì, cuối cùng nàng chỉ đành dẫn Oanh Nhi trở về phòng trước, Tiết di lập tức quan tâm hỏi nữ nhi:
“Nữ nhi, ngươi nghe ngóng được chăn đệm trong phòng này là ai chế tạo chưa?”
Tiết Bảo Thoa tức thở hồng hộc, nói: “Nghe ngóng thì nghe ngóng được rồi.”
Thấy sắc mặt nữ nhi không tốt, Tiết di lập tức nghi ngờ hỏi: “Ngươi đây là làm sao, ai chọc giận ngươi rồi à?”
Tiết Bảo Thoa không trả lời ngay, tức thở hồng hộc căn dặn Oanh Nhi, nói: “Oanh Nhi, đi rót cốc nước cho ta.”
Đợi Oanh Nhi bê nước tới, Tiết Bảo Thoa uống một ngụm lớn, dịu đi rồi mới trả lời mẫu thân: “Là ông chủ khách điếm, con người hắn quá đáng quá, thật sự vô lý đến cực điểm.”
Nghe vậy, Tiết Bàn đang chơi trò chơi ở một bên, vừa chơi trò chơi, vừa không ngẩng đầu thuận miệng hỏi: “Sao vậy, không lẽ Lý huynh khanh bạc muội muội hay sao?”
“Phụt!”
Tiết Bảo Thoa không nhịn được lập tức phun nước trong miệng ra, thấy vậy Oanh Nhi, Hương Lăng vội vàng vỗ nhẹ lưng cho Tiết Bảo Thoa, thuận khí giúp Tiết Bảo Thoa.
“Khụ khụ khụ.”
Tiết Bảo Thoa vừa vỗ ngực mình, vừa cạn lời tới cực điểm đối với ca ca hồ đồ của mình, hỏi: “Ngươi đang nói lung tung cái gì? Sao ta có thể bị hắn khinh bạc?”
Tiết di quở trách nhi tử: “Ngươi xem ngươi, làm muội muội ngươi tức thành thế nào rồi? Không biết nói chuyện thì ngươi đừng nói.”
Cuối cùng Tiết Bàn đã rời mắt khỏi điện thoại di động, khuôn mặt mập của hắn vô tội hỏi: “Ta chỉ nói đùa với muội muội thôi, các ngươi đừng chuyện bé xé ra to như vậy được không? Hơn nữa, nếu Lý công tử đã không khinh bạc ngươi, vậy ngươi có gì đáng giận hắn chứ?”
“Ngươi có thể đừng treo hai chữ ‘khinh bạc’ ở cửa miệng không? Để người ngoài nghe thấy, ta còn cần danh tiết không?”
Tiết Bảo Thoa rất bất mãn hỏi ca ca.
“Không nghiêm trọng như vậy chứ? Chỉ là nói đùa, liên quan gì tới danh tiết?”
Tiết Bàn lại cảm thấy muội muội chuyện bé xé ra to.
Tiết Bảo Thoa: “…”
Thấy dáng vẻ lợn chết không sợ nước nóng, cà lơ phất phơ của ca ca, nàng coi như đã hoàn toàn mất đi hứng thú nói chuyện với ca ca.
Còn nói tiếp, nàng sợ bản thân sẽ sống ít hơn mấy chục năm.
Đồng tử Tiết Bàn xoay chuyển, tiếp tục tự nói: “Thật ra, Lý công tử đẹp trai như vậy, nếu như hắn chưa cưới vợ, ngược lại là lang tài nữ mạo với muội muội.”
Thì ra là không có tài!
Nghe vậy, Tiết di lập tức khinh thường, hỏi: “Với tài năng và dung mạo của Bảo Thoa là xứng đôi với hoàng tử hoàng tôn, một ông chủ khách điếm đâu xứng với Bảo Thoa của chúng ta chứ?”
Tiết Bảo Thoa lạnh lùng cười nói:
“Hừ, tuy có người chỉ là ông chủ khách điếm, nhưng tự bản thân cảm nhận lại không tốt lắm, chính là ta làm nô tỳ cho hắn, hắn còn ghét bỏ.”
“Nữ nhi, lời này là có ý gì?”
Tiết di không hiểu hỏi nữ nhi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận