Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 678 - Được, kẻ ngu này chính là ta!! (2)

Lý Nguyên liếc mắt nhìn Kinh Hà Long Vương một cái, thản nhiên nói: “Ngươi muốn không khách khí thế nào?”
Tròng mắt Kinh Hà Long Vương đảo một vòng, nói: “Nếu như ngươi không nói ra được lý do, vậy ngươi phải để nữ nhi của ngươi bái ta làm thầy, còn phải để ta tùy ý chọn một đồ vật.”
Lý Nguyên nghe thế không nhịn được mà cười.
“Bái sư, ngươi không có tư cách. Chuông gió kia của ta, ngươi cũng không lấy được.”
Bịch!
Kinh Hà Long Vương lập tức há hốc miệng, cằm hắn muốn rơi xuống mặt đất.
Hắn không thể nào ngờ tới, Lý Nguyên lại biết hắn muốn chiếc chuông gió kia.
Làm sao mà hắn biết được?
Chẳng lẽ hắn thật sự có thể suy tính vận mệnh?
Trong lòng Kinh Hà Long Vương nảy sinh vô số nghi vấn. Phải mất một lúc lâu hắn mới lấy lại bình tĩnh.
Hắn sợ hãi hỏi Lý Nguyên: “Làm sao ngươi biết ta muốn chiếc chuông gió kia? Còn nữa, chẳng lẽ ngươi biết rõ giá trị của nó sao?”
Lý Nguyên cười, nói: “Nhìn dáng vẻ ngươi thấy chuông gió mà hai mắt sáng lên là biết ngươi có ý định gì. Còn về giá trị của chuông gió, tự ta làm nên cũng không rõ lắm?”
“Ngươi làm?”
Kinh Hà Long Vương trố mắt nhìn, giọng nói vô cùng nghi ngờ.
Dẫu sao đó cũng là Tiên thiên linh bảo cực phẩm, ngoại trừ Thánh Nhân thì ai có thể làm được?
Đánh chết Kinh Hà Long Vương cũng không tin Lý Nguyên là Thánh Nhân! Hắn cảm thấy Lý Nguyên này đúng là khoác lác, thùng rỗng kêu to.
Kinh Hà Long Vương đảo mắt, đột nhiên nghĩ đến một cách khác để có được chuông gió.
Hắn nói với Lý Nguyên:
“Chẳng phải ngươi nói ta sắp gặp họa, mệnh không còn lâu nữa sao? Ta và ngươi đánh cuợc. Nếu như ngươi đúng, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi vô điều kiện. Nhưng nếu ngươi sao, nữ nhi của ngươi sẽ phải bái ta làm thầy, cũng tặng chuông gió cho ta. Ngươi có dám đánh cược hay không?”
“Không cược.”
Lý Nguyên trực tiếp lắc đầu, nói.
Kinh Hà Long Vương cố ý khinh thường, nói: “Ta biết ngay ngươi không dám cược, như vậy tất cả chỉ là khoác lác.”
Dương Thiền ở bên thấy Kinh Hà Long Vương liều lĩnh như vậy, vô cùng tức giận trong lòng, nàng vẫn vội vàng khích lệ Lý Nguyên:
“Ngươi đánh cược với hắn đi, giết chết sự kiêu ngạo lớn lối của hắn.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Không phải là không đánh cược, mà là ta đã tính rồi, lão cá trạch này sẽ chết, vậy hắn có thể đáp ứng vô điều kiện gì với ta? Đánh cược không công bằng như vậy kẻ ngu mới đồng ý.”
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Dương Thiền.
Vẻ mặt Dương Thiền


.
Được, kẻ ngu này chính là ta.
Ngươi không cần phải nhìn!
A...
Kinh Hà Long Vương phát hiện Lý Nguyên nói đúng là có đạo lý.
Đánh cược thật đúng là hơi không công bằng.
Kinh Hà Long Vương suy nghĩ một lúc, sắc mặt thay đổi không ngừng, lộ vẻ đặc biệt rối rắm. Cuối cùng hắn vẫn quyết định móc ra một cái ô bồn.
Ô bồn có đường kính chín tấc, cao mười hai tấc sáu lăm, nhìn bóng loáng lạnh lẽo, chiếu sáng rực rỡ.
Âm dương Thái Cực đồ án quanh quẩn bên ngoài, bên trong có ngân hà xoay tròn, Chu Thiên Tinh Thần ẩn hiện, nhìn sâu không thấy đáy, toát ra vẻ thần bí khó lường, vô cùng phi phàm.
Dương Thiền nhìn thấy ô bồn trong tay Kinh Hà Long Vương, hai mắt mở to.
Ấy thế mà là một Tiên thiên linh bảo, hơn nữa nhìn chậu đen ngập tràn đạo văn huyền quang, vậy cấp bậc của linh bảo sẽ không thấp.
Không phải là Tiên thiên linh bảo thượng phẩm thì cũng chính là Tiên thiên linh bảo cực phẩm.
Không ngờ lão cá trạch này lại cất giữ một món chí bảo như vậy.
Tuy nhiên chí bảo này sắp đổi chủ rồi.
Dương Thiền âm thầm cười trộm.
Mặc dù nàng không biết tính toán nhưng thấy Kinh Hà Long Vương móc ra ô bồn, nàng cũng đoán được mục đích của Kinh Hà Long Vương.
Nhất định là muốn tiếp tục đánh cược với Lý Nguyên.
Đánh cược với Lý Nguyên vậy chẳng phải là tự tìm thua sao?
Kinh Hà Long Vương lấy ra pháp bảo mình cất giấu, chờ đợi Lý Nguyên và Dương Thiền lộ vẻ mặt khiếp sợ.
Tuy nhiên hắn đợi một lúc lại phát hiện Dương Thiền chẳng qua chỉ hơi kinh ngạc một chút đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Còn Lý Nguyên, từ đầu đến cuối, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như nước, tựa như không nhìn thấy linh bảo trong tay Kinh Hà Long Vương tỏa sáng rực rỡ chiếu rọi muôn đời.
Đúng rồi, hắn là người trần mắt thịt, không nhìn ra hạt cát đen không ô bồn của ta.
Kinh Hà Long Vương tự tìm lý do cho mình.
Hắn giải thích với Lý Nguyên: “Đây là Tụ Bảo Bồn của ta, là một Tiên thiên linh bảo cực phẩm, không thua kém chuông gió của ngươi. Ta dùng linh bảo này đánh cược với ngươi. Thế này thì ngươi sẽ không có lý do để cự tuyệt chứ?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Mặc dù Tụ Bảo Bồn này của ngươi thua xa chuông gió của ta, nhưng ta chịu thiệt một chút, đánh cược với ngươi cũng được.”
Nghe thấy Lý Nguyên đồng ý, Kinh Hà Long Vương vui tới mức suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Hắn cảm thấy chiếc chuông gió kia đã nằm trong túi của hắn.
Hắn vội vàng nói: “Một lời đã định, người nào đổi ý là cháu nội, nữ nhi do vợ sinh ra cũng là của người khác.”
Lý Nguyên nhìn Kinh Hà Long Vương, cảm thán: “Ngươi thật ác độc.”
“Ha ha.”
Kinh Hà Long Vương cười rất đắc ý, nói: “Chủ yếu là để phòng ngừa vài người không thừa nhận.”
Dương Thiền nhìn Tụ Bảo Bồn, cảm thấy đây là vật đã nằm trong túi Lý Nguyên.
Nàng không khỏi tò mò hỏi: “Cái Tụ Bảo Bồn thì có tác dụng gì?”
Kinh Hà Long Vương không trực tiếp trả lời mà hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có thể suy tính ra năng lực của Tụ Bảo Bồn này sao?
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Bên trong Tụ Bảo Bồn ẩn chứa pháp tắc Đại Đạo sáng tạo, cho dù bỏ thứ gì vào cũng có thể phục chế ra một món đồ giống y như đúc.”
Bịch!
Kinh Hà Long Vương nghe thế, nhất thời kinh ngạc há hốc mồm.
Hắn lộ vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn không thể ngờ, Lý Nguyên đột nhiên lại biết năng lực của linh bảo này của hắn.
Nhưng từ khi ta có được linh bảo này, chưa từng cho người ngoài xem. Nếu như lần này không phải vì để có được chuông gió ta cũng sẽ không lấy ra.
Hắn không nghĩ ra. Làm sao Lý Nguyên lại biết được năng lực của Tụ Bảo Bồn? Chẳng lẽ hắn thực sự có khả năng suy tính?
Bạn cần đăng nhập để bình luận