Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1307 - Rốt cuộc muốn khoe khoang cỡ nào?

Tất nhiên Lý Nguyên sẽ không chối từ lời thỉnh cầu của con gái mình.
Hắn nhẹ nhõm nói: “Cái này đơn giản.”
Hắn thầm dặn Thược Dược một câu.
Rất nhanh, chỉ thấy Thược Dược cầm lấy giấy bút mực đi tới.
Hồng Quân, Dương Mi lão tổ nhìn thấy Thược Dược, lập tức chắp tay vấn an nói: “Bái kiến Thược Dược tiền bối.”
Tô Trường Ly bên cạnh thấy Hồng Quân xưng hô Thược Dược là đạo hữu, mà Tam Thanh xưng hô Thược Dược là tiền bối, cuối cùng trong lòng cũng chắc chắn một chuyện.
Đó là, tỳ nữ của cữu cữu thật sự là cường giả Thiên Đạo.
Vừa phát hiện, đã khiến Tô Trường Ly líu lưỡi không thôi.
Cữu cữu, lỳ đấy!
Thược Dược làm như không thấy lời chào hỏi, hành lễ của mọi người.
Nàng nho nhã trải giấy Tuyên Thành lên trên bàn đá trước mặt Lý Nguyên, gác bút lên trên giá bút.
Sau đó một tay khép ống tay áo, một tay nhẹ nhàng mài mực.
Động tác đẹp như tranh vẽ.
Mài mực xong, nàng bèn lặng lẽ đứng vị trí phía sau cách Lý Nguyên một bước chân.
Biểu cảm cung kính, thong dong tự nhiên, không kiêu không ngạo.
Lý Nguyên cầm lấy bút lông, múa lượn trên giấy Tuyên Thành, viết một chữ “Phong” lớn.
Hồng Quân, Dương Mi lão tổ nhìn thấy Lý Nguyên hạ bút, đồng tử không tự chủ được mà phóng đại gấp hai lần, trên mặt mừng như điên.
Bọn họ nhìn thấy đạo vận vô tận bên trên chữ “Phong” này.
Mực đậm tản ra đều là đạo văn.
Bên trên đầu bút lông đều là pháp tắc.
Chỉ một chữ này, Hồng Quân và Dương Mi lão tổ dường như đã nhìn thấy bản nguyên Đại Đạo, chỉ cảm thấy được lợi vô cùng, dư vị vô cùng, lĩnh ngộ vô cùng.
Hai người họ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chữ “Phong”, trong mắt thỉnh thoảng có tinh quang lập lòe, tinh thần không còn chứa được cái gì khác nữa.
Mấy Thánh Nhân như Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa Hậu Thổ cùng với Tiểu Tê Tử cũng có ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào chữ “Phong”, giống như bị cố định vậy.
Công pháp trong cơ thể bọn họ vận chuyển theo bản năng, diễn hóa lĩnh ngộ đạo pháp.
Mà đám người Đát Kỷ, Dương Thiền, Tô Trường Ly lại không bị cố định.
Cảnh giới của bọn họ quá thấp, nên vẫn chưa cảm nhận được sự huyền diệu của chữ “Phong” này.
Chỉ cảm thấy, sau khi chữ này được Lý Nguyên viết thì tản ra hào quang vô tận, bởi vậy cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lý Nguyên đặt bút lông xuống, cuốn giấy Tuyên Thành lại.
Hồng Quân thấy thế thì lập tức hét lớn: “Đừng thu lại, ta vẫn chưa nhìn đủ.”
Đợi sau khi hét lên câu này thì bỗng nhiên hắn lấy lại tinh thần.
Toang rồi, sao ta lại lớn tiếng với Lý tiền bối?
Lý tiền bối sẽ không giận đó chứ?
Chỉ là, chữ “Phong” này quá huyền diệu, đạo vận được ẩn chứa vô cùng vô tận, vừa nãy chỉ cảm ngộ một lúc, thu hoạch đã lớn hơn trước đây tu luyện trăm vạn năm.
Nếu như có thể giữ chữ “Phong” này bên mình, cảm ngộ bất cứ lúc nào, chỉ sợ không bao lâu, ta sẽ có thể đột phá cảnh giới Đại Đạo!
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Hồng Quân không khỏi trở nên sốt ruột…
Cùng lúc này, Dương Mi lão tổ, Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh đều lấy lại tinh thần bên trong giác ngộ.
Trên mặt của mỗi một bọn họ đều tràn ngập tiếc nuối và chưa thỏa mãn.
Trong ánh mắt nhìn giấy Tuyên Thành được cuộn lại trong tay Lý Nguyên không chút che giấu vẻ rung động.
Còn nóng bỏng hơn khi nhìn thấy Hỗn độn linh bảo.
Lý Nguyên làm như không thấy ánh mắt nóng bỏng của đám đông, hắn giao giấy Tuyên Thành cho Tiểu Tê Tử, nói: “Ngươi chỉ cần quăng giấy Tuyên Thành này vào trong khe nứt Tuyệt Địa thì có thể phong ấn thông đạo giữa Hồng Hoang và Tuyệt Địa.”
Thật ra, cho dù Lý Nguyên muốn tàn phá Tuyệt Địa cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng hắn vốn không làm vậy.
Tuyệt Địa chính là lệ khí của cả Hồng Mông biến thành, nếu như tồn tại, ắt có đạo lý riêng.
Bởi vậy không cần phải gạt bỏ.
“Đa tạ phụ thân.”
Tiểu Tê Tử cầm giấy Tuyên Thành, nói câu cảm ơn với phụ thân, rồi rời khỏi Triều Ca, bay về phía Giang thành.
Cùng lúc này, nàng sớm đã truyền tin dặn dò đám trọng thần Tiên Đường Võ Chiếu, Lý Tú Ninh, bảo bọn họ triệu tập tất cả Tiên binh Tiên Đường, đợi lệnh tiêu diệt hung thú Tuyệt Địa bất cứ lúc nào.
Còn nữa, nàng đã đích thân truyền tin cho mười hai Tổ Vu và Thiên Đế Đông Hoàng, bảo bọn họ bay về phía Giang thành, phối hợp với nàng phong ấn khe nứt Tuyệt Địa.
Nhất thời, Tiên Đường bắt đầu nhộn nhịp.
Vô số Tiên binh chấp thương mặc giáp, bắt đầu chống cự hung thú Tuyệt Địa tàn sát bách tính trong lãnh thổ Tiên Đường dưới sự dẫn dắt của tướng lĩnh Tiên Đường.
Hung thú Tuyệt Địa vốn không ai bì nổi cuối cùng cũng bị ngăn chặn.
Lúc Tiểu Tê Tử bay đến Giang thành không lâu thì đoàn người mười hai Tổ Vu và Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất cũng đến Giang thành.
“Bái kiến bệ hạ.”
Mọi người ôm quyền hành lễ.
Mặc dù xung quanh thỉnh thoảng có hung thú Tuyệt Địa đánh về phía mọi người, nhưng những hung thú Tuyệt Địa này vẫn chưa tiếp cận mọi người thì đã bị khí tức tản ra chấn thành bột mịn.
Tiểu Tê Tử không nhiều lời, nàng trực tiếp dặn dò mọi người: “Trẫm chuẩn bị phong ấn khe nứt không gian này, chỉ là lúc phong ấn chắc chắn sẽ có hung thú Tuyệt Địa quấy rối, cho nên nhiệm vụ của các ngươi chính là ngăn cản những hung thú Tuyệt Địa này một lúc, để ta có thể thuận lợi phong ấn khe nứt này.”
Grừ!
Lúc nói chuyện, xung quanh đã có không ít hung thú Tuyệt Địa cảm nhận được khí tức của mọi người, những hung thú Tuyệt Địa này lập tức nhào đến phía mọi người như châu chấu, trong đó không thiếu hung thú có thực lực có thể sánh với Đại La và Chuẩn Thánh.
Dù là mười hai Tổ Vu và Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Tuấn kiêu ngạo nhìn thấy nhiều hung thú không cần mạng giết về phía mình vẫn hơi sợ hãi.
Đông Hoàng Thái Nhất hơi lo lắng hỏi Tiểu Tê Tử: “Không biết bệ hạ cần bao lâu mới có thể phong ấn khe nứt không gian này?”
Tiểu Tê Tử: “Không lâu, chỉ cần ta ném một thứ trong tay vào khe nứt không gian là được.”
Mọi người nghe vậy thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy thì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận