Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1439 - Đổng Vương!

Vu Tiểu Ngư không ngờ Hồng Quân lại biết Địa bảng có liên quan đến hắn.
Không hổ là người đại diện của Thiên Đạo trước đây, quả thật có chút bản lĩnh.
Hắn không giấu diếm, sảng khoái thừa nhận: “Không sai, Địa bảng đúng là ta lập nên.”
Hồng Quân khó hiểu nói: “Đạo hữu thành lập bảng xếp hạng này, không biết có dụng ý gì?”
Đương nhiên Vu Tiểu Ngư sẽ không nói ra mục đích thật sự của mình.
Hắn tùy ý tìm một cái cớ, nói: “Không có gì, chỉ là ta thích xếp hạng cho tu sĩ. Ngoại trừ Địa bảng ra, tương lai ta còn chuẩn bị thành lập Thiên bảng, Đại La bảng, bảng Thánh Nhân, bảng Soái Ca, bảng Mỹ Nữ, bảng Linh Bảo...để làm phong phú thêm các hoạt động giải trí của quần chúng Hồng Hoang.” Hồng Quân nghe thấy những bảng xếp hạng phong phú này, trên trán không khỏi hiện ra ba đường màu đen.
Hắn cực kỳ cạn lời với cái cớ của Vu Tiểu Ngư.
Theo hắn thấy, đây đơn thuần là ăn no không có việc gì làm, rảnh rỗi đến sợ.
Hơn nữa, Vu Tiểu Ngư lại mưu toan bảng xếp hạng Đại La Kim Tiên, Thánh Nhân, hắn có thực lực này sao?
Hồng Quân trực tiếp hỏi ra nghi hoặc của mình: “Đạo hữu chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên, tại sao có thể hiểu tình hình của tu sĩ Hồng Hoang như lòng bàn tay đến thế?”
Vu Tiểu Ngư không trả lời, vẫn lấy tay chỉ về phía câu đối “Đổng Vương” ở phía sau.
Chuyện này vẫn là ít giải thích thì tốt hơn.
Nói nhiều, ngược lại sẽ dễ lộ sơ hở.
Mọi chuyện cứ để Hồng Quân tự đoán.
Dù sao thì hắn vĩnh viễn cũng không thể đoán được nguyên nhân sự thật.
Trong lòng Vu Tiểu Ngư thầm suy nghĩ.
Hồng Quân thấy Vu Tiểu Ngư tiếp tục giả vờ, tròng mắt hắn đảo qua, lập tức nghĩ đến một cách thăm dò Vu Tiểu Ngư.
Hắn bình tĩnh hỏi Vu Tiểu Ngư: “Nếu đạo hữu biết suy đoán như vậy, vậy đạo hữu có thể đoán ra người có thực lực mạnh nhất Hồng Hoang là ai không?”
Vu Tiểu Ngư nghe vậy, không khỏi cười nói: “Việc này hoàn toàn không cần suy đoán, người có thực lực mạnh nhất Hồng Hoang tất nhiên là ta.”
Hồng Quân lập tức nở nụ cười.
Nếu hắn là người lợi hại nhất thì Lý tiền bối đặt ở đâu?
Ngay cả Lý tiền bối cũng không biết, đúng là kiến thức nông cạn, ếch ngồi đáy giếng.
Hắn lập tức hiểu rõ, Vu Tiểu Ngư nhất định là có nguyên nhân đặc thù gì đó mới có thể vượt cấp suy đoán ra một ít chuyện.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Hồng Quân đột nhiên nhớ đến một câu Lý Nguyên từng nói.
Ban đầu lúc “người luân hồi” giáng lâm Hồng Hoang, Lý Nguyên đã nói trước mặt mọi người trong Hồng Hoang ẩn giấu không ít sinh linh vực ngoại.
Còn có một phần sinh linh may mắn đạt được hệ thống huyễn hóa bản nguyên Hồng Mông.
Từ đó có năng lực đáng kinh ngạc.
Lại kết hợp với đạo văn thần bí bao phủ nguyên thần trong tử phủ của Vu Tiểu Ngư.
Vu Tiểu Ngư này rõ ràng tu vi chỉ có Đại La Kim Tiên, nhưng dòng sông vận mệnh lại bị từng đạo văn bao phủ, khiến Hồng Quân hoàn toàn không cách nào dò xét.
Vậy có phải hắn cũng là sinh linh vực ngoại hay không?
Hoặc là có bàn tay vàng đặc thù có được loại hệ thống nào đó?
Trong lòng Hồng Quân thầm suy đoán các loại khả năng.
Vu Tiểu Ngư chú ý đến nụ cười trên mặt Hồng Quân, có chút khó chịu, chỉ cảm thấy mình bị khinh thường.
Hắn không khỏi hỏi ngược lại: “Sao vậy, ngươi không tin sao?”
Tuy trong lòng Hồng Quân đảo qua vô số ý niệm, nhưng trên mặt hắn vốn không biểu hiện ra.
Hắn nghe Vu Tiểu Ngư hỏi thì gật đầu nói: “Quả thật là ta không tin.”
Vu Tiểu Ngư bóp bóp khớp ngón tay của mình, phát ra tiếng “rắc rắc” giống như mấy anh giang hồ.
Cạch cạch cạch!
Hắn vừa bẻ khớp ngón tay, vừa nóng lòng muốn khiêu khích Hồng Quân: “Hay là chúng ta thử xem?”
Quả thật hắn rất muốn thử năng lực vô địch của mình ở trong Thiên Cơ sơn.
Mà Hồng Quân lại là đối tượng thử nghiệm tốt nhất.
Hồng Quân bình tĩnh nói:
“Thử thì không cần, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
Thấy Hồng Quân từ chối, trên mặt Vu Tiểu Ngư không khỏi hiện lên tia tiếc nuối.
Hắn thuận miệng nói: “Vấn đề gì?”
Hồng Quân nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vu Tiểu Ngư, nói: “Ngươi là người ngoài Hồng Hoang sao? Ngươi biết hệ thống không?”
Ầm!
Vu Tiểu Ngư chỉ cảm thấy có tiếng sét nổ tung trong đầu hắn.
Chấn động khiến đầu óc hắn vù vù.
Rất lâu sau vẫn không thể lấy lại tinh thần.
Hắn không rõ, sao Hồng Quân có thể hoài nghi hắn không phải người của Hồng Hoang?
Đậu mé, sao Hồng Quân lại biết hệ thống?
Lần đầu tiên Vu Tiểu Ngư cảm thấy hoảng hốt?
Hắn cảm thấy bí mật của mình bại lộ rồi.
Hắn không hiểu, sao Hồng Quân có thể nhìn ra được?
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Hệ thống, đừng giả chết nữa, mau trả lời đi?
Trong lòng Vu Tiểu Ngư gào thét với hệ thống.
Nhưng câu trả lời của hệ thống lại khiến Vu Tiểu Ngư rất thất vọng: “Hệ thống cũng không biết đối phương phát hiện sơ hở như thế nào.”
Tuy Vu Tiểu Ngư không nói gì, nhưng thông qua quan sát biểu cảm cùng với tốc độ tim đập của Vu Tiểu Ngư, Hồng Quân lập tức hiểu được, chỉ sợ bản thân đã thật sự đoán đúng.
Già Thiên đạo nhân này không phải là sinh linh ngoại vực, mà chỉ là có được hệ thống.
Nụ cười của Hồng Quân không khỏi trở nên sáng lạn mấy phần.
Lý tiền bối từng nói hệ thống chính là chiếc chìa khóa có thể mở ra bản nguyên Hồng Mông.
Nếu ta có thể đạt được hệ thống, nghiên cứu một phen, nói không chừng có thể đột phá Thiên Đạo, thăng cấp thành Đại Đạo!
Nghĩ đến đây, trái tim hàng tỷ năm đều không gợn sóng của Hồng Quân không khỏi đập nhanh mấy phần.
Ầm!
Hồng Quân đang muốn nói cái gì đó.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể căng thẳng.
Chỉ thấy một sợi xích sắt to bằng cánh tay không hề báo trước hiện ra xung quanh cơ thể hắn, vững vàng quấn hắn thành cái bánh chưng.
Xích sắt này vốn không phải xích sắt bình thường, mặt trên bao trùm ba ngàn Đại Đạo Minh Văn, khóa thời gian, khóa không gian, khóa sinh mệnh và luân hồi, khóa quá khứ và tương lai.
Hồng Quân muốn phá vỡ thời không chạy trốn, nhưng hoàn toàn không làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận