Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 932 - Trên mặt cười hi hi, nhưng trong lòng lại phun lúa mì!

Thủy Hoàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đoàn người nối đuôi nhau đi vào khách điếm.
Đám người này có Phật Đà, có Bồ Tát, có đạo sĩ, còn có tướng quân mặc Hoàng Kim Tỏa Tử Giáp, đều tản ra tu vi không tầm thường.
Đát Kỷ vừa nhìn, bản thân đều quen biết.
Chính là bốn người Quan âm, Vi Đà Bồ Tát, Thái Ất chân nhân và Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh.
Sau khi bốn người họ đi vào đại sảnh, vội vàng hành lễ cung kính với Lý Nguyên: “Bái kiến Lý tiền bối.”
Lý Nguyên gật đầu nhè nhẹ, cũng không nói thêm gì.
Đát Kỷ tò mò hỏi: “Các ngươi tới nơi này làm cái gì?” Quan âm cung kính trả lời: “Phật Tổ Như Lai biết Đại Đường lâm vào hạo kiếp Sát Thi, bởi vậy Phật Tổ ra lệnh bọn ta đến giúp Đường Vương.”
Thái Ất chân nhân vội vàng nói: “Ta phụng dụ lệnh của Thái Thượng Lão Quân và Phù Nguyên Tiên Ông suất lĩnh đệ tử Nhân giáo, Xiển giáo đến đây tương trợ Đường Vương.”
Thác Tháp Thiên Vương cũng mở miệng nói: “Ta phụng mệnh lệnh Ngọc Đế suất lĩnh mười vạn thiên binh thiên tướng đặc biệt đến đây tương trợ Đường Vương.”
Thủy Hoàng nghe vậy, da mặt không khỏi run rẩy.
Hắn không ngờ bản thân lại thu hút chú ý liên thủ của thế lực đỉnh cấp ba phương là Thiên Đình, Phật môn, Huyền môn.
Có sự nhúng tay của thế lực đỉnh cấp ba phương, chỉ sợ hắn muốn thống nhất Nhân tộc như người si nói mộng.
Lý Nhị bên cạnh nghe vậy, trên mặt cười hi hi, nhưng trong lòng lại phun lúa mạch.
Chiến sự này sắp kết thúc, các ngươi mới nói đến trợ giúp ta, giúp ta quét dọn chiến trường sao?
Lúc cần người giúp đỡ thì một bóng ma cũng không nhìn thấy, tỷ phu đã giải quyết hết chuyện, bọn đầu trâu mặt ngựa lại xuất hiện đầy đủ.
Xem ra, ngoại trừ tỷ phu và Tiểu Tê Tử ra thì hòa thượng, Huyền môn, Thiên Đình này đều không đáng tin cậy!
Mặc dù trong lòng Lý Nhị chửi bới không thôi, nhưng trên mặt hắn lại không biểu hiện ra, ngược lại còn có vẻ mặt nhiệt tình tỏ vẻ cảm ơn Quan âm, Thái Ất chân nhân, Thác Tháp Thiên Vương.
Sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn Thủy Hoàng.
Mặc kệ nói như thế nào, dùng để làm mạnh thanh thế cũng không tồi.
Thủy Hoàng nhắm mắt làm ngơ trước sự khiêu khích của Lý Nhị, hắn trầm ngâm một lúc rồi nói với Lý Nguyên: “Ta sẽ rời khỏi Cửu Châu.”
Nếu không phải là đối thủ của Lý Nguyên, hắn cũng chỉ có thể tạm tránh mũi nhọn.
Lý Nguyên gật đầu, trong lòng khẽ động, cơ thể của Bạch Khởi lập tức tổ hợp lại với nhau.
Cứ giống như vừa rồi hoàn toàn không có tách ra.
“Đúng rồi…”
Lý Nguyên nhớ đến cái gì đó, nói với Thủy Hoàng: “Đợi lát nữa nếu ngươi gặp phải chuyện gì, có thể trở về tìm ta một lần.”
Nói xong, ánh mắt của hắn lại đặt trên điện thoại di động, không để ý tới mọi người nữa.
Trong lòng Thủy Hoàng lộ ra một tia nghi hoặc.
Đợi lát nữa gặp chuyện có thể tìm hắn một lần? Lát nữa trẫm gặp phải chuyện gì?
Tìm hắn giúp đỡ sao?
Hừ, mặc kệ chuyện gì, trẫm cũng có thể một kiếm dẹp yên, đâu thể tìm hắn giúp đỡ. Thủy Hoàng không nói thêm gì, quay đầu đi về phía hậu viện, cùng Bạch Khởi ngồi ghế rồng rời khỏi khách điếm thần bí này.
Lý Nhị cũng vội vàng cáo từ tỷ phu, chuẩn bị đến cửa thành kiểm tra tình hình đôi chút.
Lý Nguyên nói với Lý Nhị: “Lúc buổi tối, ngươi hãy đến đây một chuyến.”
“Tỷ phu tìm ta có chuyện gì sao?”
Lý Nhị tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Lý Nhị thấy tỷ phu không nói, đành mang theo khó hiểu rời khỏi khách điếm.
Thấy Lý Nhị rời đi, đám người Quan âm, Thác Tháp Thiên Vương cũng rời khỏi khách điếm.
Ở lại với Lý Nguyên, áp lực quá lớn.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, Đát Kỷ tò mò hỏi ca ca mình: “Ngươi nghĩ Thủy Hoàng sẽ đi đâu?”
Lý Nguyên cười nhạt: “Hắn không đi đâu được cả.”
Đát Kỷ nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nữ Bạt và Tiểu Tê Tử bên cạnh cũng có vẻ bất ngờ.
“Lời này của cha là có ý gì?”
Tiểu Tê Tử tò mò nói.
Lý Nguyên: “Phật môn, Thiên Đình còn có Huyền môn sẽ không để mặc cho luồng thế lực này mặc kệ mà không hỏi han gì.”
Đát Kỷ kinh ngạc nói: “Ngươi nói Phật môn, Thiên Đình, Huyền môn chuẩn bị ra tay với Thủy Hoàng?”
Lý Nguyên gật đầu.
Đát Kỷ bừng tỉnh nói: “Khó trách vừa rồi ngươi nói nếu Thủy Hoàng gặp phải chuyện hãy đến tìm ngươi. Nhưng tại sao ngươi không trực tiếp nói chuyện này cho Thủy Hoàng?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Có nói cho hắn hay không đều không có gì khác biệt.”
“Tính tình hắn chảnh như vậy, sao ngươi lại chủ động giúp hắn?”
Đát Kỷ nhìn ca ca nghi hoặc.
Lý Nguyên: “Không phải giúp hắn, chỉ là giúp Nhân tộc mà thôi.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hỗn Độn vực ngoại, có chút cảm thán nói: “Hồng hoang chưa từng có thay đổi, sắp tới không thể không vì Nhân tộc mà sớm sắp xếp thay đổi lớn hồng hoang chưa từng có?”
Ba người Đát Kỷ, Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt không khỏi liếc nhau một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ca, ngươi nói thay đổi gì? Hồng hoang sẽ xảy ra chuyện gì?”
Đát Kỷ vội vàng hỏi.
Tiểu Tê Tử và Nữ Bạt cũng không chớp mắt nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Không liên quan gì đến ngươi, chơi trò chơi đi.”
“Ta muốn nghe mà.”
Đát Kỷ làm nũng nói.
Lý Nguyên: “Khi nào ngươi có thể đánh chết ta một lần trong trò chơi thì ta sẽ nói cho ngươi.”
Đát Kỷ nghe vậy, lập tức nâng ống tay áo của mình lên: “Được, một lời đã định.”
“Ta cũng muốn.”
Tiểu Tê Tử vội vàng giơ tay lên nói.
“Chúng ta liên hợp.”
Đát Kỷ chớp mắt với Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử gật đầu.
Thủy Hoàng rời khỏi khách điếm, sau khi trở về quân doanh, không chút do dự suất lĩnh đại quân Sát Thi rời khỏi Trường An, đi một đường về Tây Phương.
Trên bầu trời tụ hội mây đen, cũng cùng rời đi.
Ánh mặt trời lần nữa chiếu lên trên bầu trời thành Trường An.
Tâm trạng của bách tính trong thành thoáng cái trở nên nhẹ nhõm.
Không ít người không tự chủ được mà phát ra tiếng hoan hô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận