Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1107 - Một vị luân hồi giả bị bại lộ! (3)

Kỷ Thiên nhìn nam thanh niên trong video, có chút hả hê nói.
Hắn nhận ra người ngày trước đây là một viên của tiểu đội luân hồi.
Mấy người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên video, bọn họ muốn biết nhóm Lý Nguyên sẽ xử lý vị luân hồi giả này như thế nào.
“Nữ tử này chính là Võ Tắc Thiên sao? Trông vừa lạnh lùng vừa quyến rũ, toát lên vẻ bá đạo.”
Khương Chính Dương nhìn chằm chằm Võ Chiếu, lẩm bẩm.
“Hiện tại có thể chắc chắn một điều là tiểu cô nương kia chính là nữ hoàng Tiên Đường, nếu không quan phủ sẽ không đưa luân hồi giả cho nàng xử trí.”
Cung Vị Ương nói.
Trong lòng Võ Chiếu lộ ra tia ngi hoặc, Võ Tắc Thiên? Là ai?
Hơn nữa, sao đám người kia cũng biết về luân hồi giả?
Cuộc trò chuyện trên lầu, đương nhiên nàng cũng nghe được.
Lúc đầu nàng định sẽ dò xét trí nhớ của nhóm người kì lạ này, nhưng nghĩ lại đây là địa bàn của Lý tiền bối, không nên làm chuyện gì quá giới hạn nên thôi.
Nàng đi đến trước mặt Tiểu Tê Tử, cung kính hành lễ: “Bệ hạ, luân hồi giả đi rêu rao khắp nơi ở Nam Thành đã được đưa tới. Mời bệ hạ xử trí.” Tiểu Tê Tử đầy hứng thú quan sát luân hồi giả kia.
Dung mạo bình thường, nhìn dáng vẻ đoán chừng hai mươi tuổi, tu vi chỉ ở cảnh giới luyện thần phản giả, thả vào đánh đông liền chẳng gây được sự chú ý gì.
Tiểu Tê Tử đang đánh giá đối phương cùng lúc đó Phương Quân Nghiêu cũng đang quan sát những người trong quán trọ.
Hắn có chút khó hiểu, nữ hoàng Tiên Đường, sao lại là một tiểu cô nương?
Hơn nữa, tiểu cô nương này không ở hoàng cung mà đến một quán trọ ăn cơm?
Và còn, những mỹ nữ phong hoa tuyệt đại này là ai?
Quá là xinh đẹp!
“Nói mau, sao ngươi lại phải rêu rao gây sự chú ý trong thành?”
Tiểu Tê Tử tò mò hỏi Phương Quân Nghiêu.
Phương Quân Nghiêu hỏi ngược lại: “Rêu rao khắp nơi có phạm pháp không?”
Tiểu Tê Tử lắc đầu, nói: “Không phạm pháp.”
Phương Quân Nghiêu lập tức cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Nếu đã không phạm pháp, vậy các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Mau thả ta ra, nếu không thì coi chừng ta bắt các ngươi bồi thường phí tổn hại đó, phí tổn thất tinh thần, phí ăn uống, phí tổn thất thanh xuân khiến các người phá sản ngay lập tức, tin không?”
Mấy vị Thánh Nhân Nữ Oa, Hậu Thổ, Tam Thanh há hốc mồm.
Đây là một tên ngốc à?
Đã bị bắt còn muốn đòi phí tổn thất?
Bọn ta là nhà từ thiện chắc?
Những người như thế nào làm sao mà sống tới lớn được vậy?
Tuy Tiểu Tê Tử cũng bị lời nói của Phương Quân Nghiêu làm cho sửng sốt nhưng nàng vẫn giữ được bình tĩnh.
Nàng thản nhiên nói: “Vì bọn ta mạnh hơn ngươi.”
Phương Quân Nghiêu: “...”
Ặc!
Hắn vốn cho rằng Tiểu Tê Tử là một vị hoàng đế nói lý lẽ nên định dùng ba tấc lưỡi của mình khiến nàng bị á khẩu.
Nhưng hắn không ngờ rằng vị hoàng đế này chỉ dùng nắm đấm không nói lý lẽ.
Kịch bản này không đúng rồi!
Tuy trong lòng bực bội không thôi nhưng Phương Quân Nghiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn tiếp tục nói với Tiểu Tế Tử: “Dù sao ngươi cũng là nữ hoàng, không thể là đầu tàu không nói đạo lý, không bàn luật pháp?”
“Như vậy sao có thể thống trị một quốc gia, làm sao khiến dân chúng phục tùng?”
Tiểu Tê Tử nhàn nhạt nói: “Pháp luật là dùng để quản những thứ dân đó chứ đâu có dùng để quản ta.”
Phương Quân Nghiêu càng buồn bực.
Nữ hoàng này cũng thật thẳng thắng, chẳng che giấu chút nào!
Tiểu Tê Tử nói tiếp: “Ngươi tốt nhất vẫn nên thành thật trả lời câu hỏi của bọn ta đi. Có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Các ngươi muốn hỏi cái gì?”
Phương Quân Nghiêu nhìn mọi người xung quanh một cái rồi hỏi Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử: “Ngươi ở trong thành rêu rao khắp nơi là có mục đích gì? Ngươi không phải kẻ ngốc đi? Một tiểu tu sĩ luyện thần phản giản, lại dám nói mình sinh trước cả Bàn Cổ.”
Phương Quân Nghiêu kích động nói: “Ta làm sao là kẻ ngốc được? Ta cho ngươi biết, đừng nhìn tu vị hiện tại của ta chỉ ở cảnh giới luyện thần phản giả, ta là Đại đạo chi tử có thể biết được chuyện của năm vạn năm trước và năm vạn năm sau, đối với chuyện của hồng hoang ta còn biết rõ hơn cả Thánh Nhân. Ta khuyên ngươi nên thả ta ra, dùng lễ đối đãi, nếu ta vui sẽ nói cho ngươi một ít chuyện, vô cùng có lợi cho ngươi.”
Nghe Phương Quân Nghiêu khoác lác về bạn thân, nói mình toán vô dĩ sách, còn nói mình là Đại đạo chi tử, Tam Thánh, Tây Phương Nhị Thánh, Nữ Oa nghe đến đầu choáng váng.
Sao bọn họ cảm thấy, cảnh này rất quen mắt?
Đây không phải là những từ lúc trước bọn họ dùng để đoán thân phận của Lý Nguyên à?
Chẳng lẽ bọn ta đã nhìn nhầm, nam tử này cũng giống với Lý tiền bối, cũng là một vị đại năng tuyệt thế thâm sâu khó dò?
Bọn lại nghiêm túc dò xét tu vi của Phương Quân Nghiêu một lần nữa.
Quả thật chỉ ở cảnh giới luyện thần phản giả.
Căn cơ cũng rất kém.
Quan trọng bọn họ có thể dễ dàng ra dò xét trí nhớ của Phương Quân Nghiêu.
Ngay cả hắn nói lời yêu thương với Ngũ cô nương lúc mấy tuổi cũng nhìn thấy tận mắt.
Mà khi đó, họ không thấy được trường hà vận mệnh của Lý Nguyên.
Loại người này, làm sao có thể là Đại đạo chi tử?
Hắn lấy đâu ra tự tin đó vậy, còn không đỏ mắt, không thở gấp nói ra những lời này?
Nhóm người Tam Thanh không nói nên lời, mà mấy vị luân hồi giả trên lâu cũng có hơi bối rối.
Bọn họ không hiểu sao Phương Quân Nghiêu lại nói mình là Đại đạo chi tử?
Phương Quân Nghiêu thấy Tiểu Tê Tử và nhóm Tam Thanh trợn tròn hai mắt nhìn, không nói lời nào, hắn cho rằng mình đã khiến nhóm người này kinh hãi, lập tức ngẩng cao đầu, biểu cảm càng thêm tự tin.
Mọi người thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Phương Quân Nghiêu càng thêm cạn lời, không biết cần phải có hoàn cảnh như thế mới có thể sinh ra một người đặc biệt như vậy?
Nữ Oa cố ý trêu chọc Phương Quân Nghiêu nói: “Ngươi thuật thôi toán của ngươi lợi hại hơn cả Thánh Nhân? Vậy ngươi có thể nói cho bọn ta biết ngươi tính ra cái gì rồi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận