Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2120 - Trượng nghĩa mỗi nhiều giết chó bối!!

Lâm Đại Ngọc nghe vậy, có chút chua xót lại có chút phẫn nộ.
Làm thế nào nàng không nghĩ đến Giang Nam Vương gia trước kia cường thịnh thế mà lại luân lạc tới độ bán người.
Trước đó ngân lượng lọt bừa qua kẽ tay của người bốn đại gia tộc cũng không chỉ có chút ít này mà?
“Bán cháu ngoại ruột của chính mình, cữu cữu ngươi sao có thể làm ra loại chuyện điên rồ này? Hổ dữ cũng còn không ăn thịt con đâu, sao hắn còn ác độc hơn cả hổ thế!”
Lâm Đại Ngọc thật sự bị chọc giận.
Nàng nhìn Lưu bà bà, biểu cảm rất là cảm kích.
Không nghĩ tới người phụ nữ trước kia nàng cảm thấy thô bỉ này thế mà lại bằng lòng bán nhà để cứu Xảo tỷ.
Phần trượng nghĩa này khiến Lâm Đại Ngọc khâm phục không thôi.
Xem ra, hay là chuyện cũ kể thật tốt.
Nghĩ đến trước đó bản thân còn ghét bỏ Lưu bà bà thô bỉ, chế giễu Lưu bà bà bất nhã, Lâm Đại Ngọc liền không khỏi cảm thấy rất hổ thẹn.
“Lưu bà bà, đa tạ ngươi cứu Xảo tỷ.”
Lâm Đại Ngọc thật tình cảm kích nói.
Lưu bà bà không thèm để ý nói: “Trước kia Giả gia đã giúp lão thân, bây giờ Giả gia gặp rủi ro, lão thân đương nhiên không thể ngồi không mặc kệ, chỉ tiếc, năng lực lão thân có hạn, không thể giúp được gì nhiều.”
Lâm Đại Ngọc: “Lưu bà bà đừng nói vậy, từ xưa dệt hoa trên gấm dễ, ngày tuyết tặng than khó, ngươi có thể cứu Xảo tỷ tại thời điểm nước sôi lửa bỏng đã hơn rất nhiều người rồi.”
“Ai!”
Lưu bà bà thở dài, gật gật đầu, không nói thêm gì.
Chỉ thấy nàng cẩn thân từng li từng tí móc một tờ giấy màu vàng nhạt từ trong ngực ra, sau đó đến chỗ Lý Nguyên, đưa trang giấy lên trước mặt Lý Nguyên, vẻ mặt cảm kích nói: “Lý chưởng quỹ, đây là khế nhà, ta đã tìm cò mồi qua hộ, lần này nhờ có ngươi, lão thân mới có thể kịp thời chuộc được Xảo tỷ, đa tạ.”
Lý Nguyên tiếp nhận khế nhà, không thèm để ý nói: “Không cần đến cảm tạ, bất quá là đồng giá cắn đổi mà thôi.”
Lưu bà bà: “Lão thân biết đây là lão thân được lời rồi.”
Thì ra Lưu bà bà bán nhà cho Lý công tử.
Vẻ mặt Lâm Đại Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng rất muốn giúp mua lại nhà cho Lưu bà bà.
Nhưng mà, nàng sờ sờ miệng túi của mình, lại phát hiện mấy túi tiền đều trống không giống nhau, hoàn toàn không móc ra được vài đồng bạc.
Trên người nàng cũng không có mang theo đồ trang sức đáng tiền nào.
Cuối cùng đành phải tiếc nuối coi như thôi.
Ai, sao trước kia lại cảm thấy tiền tài là vật ngoài thân chứ, không nghĩ đến chuyện giữ một ít tiền bên mình?
Lâm Đại Ngọc rất hối hận nghĩ.
Trước kia nàng chỉ lo buồn thương thu, đâu có quản mấy việc vặt như mua đồ sinh hoạt?
Thậm chí nàng còn rất tán thưởng tấm lòng rộng lớn coi tiền tài là rác rười, coi công danh là mây bay của Giả Bảo.
Cảm thấy Giả Bảo Ngọc khác với những tục nhân bôn ba theo đuổi danh lợi kia.
Nhưng hôm nay sau khi tiếp xúc với sự khốn khổ của cuộc sống, phát hiện sự phú quý của Giả gia thế mà đều được xây dựng trên sự tham ô, biết được Xảo tỷ lại bị cữu cữu ruột của mình lừa bán.
Lâm Đại Ngọc lập tức cảm thấy suy nghĩ trước đó của bản thân và Giả Bảo Ngọc rốt cuộc ngây thơ và buồn cười cỡ nào...
Cho dù muốn xem tiền tài là rác rưởi, coi danh lợi là mây bay thì cũng phải dựa vào bản lĩnh thật sự của bản thân mình. Sau khi kiếm được tiền, thu được danh lợi thì coi là rác như vậy mới gọi là chí lớn.
Như loại được cha mẹ che chở sống dựa và phụ mẫu, làm tiểu thư thiếu gia trong hũ mật, chỉ có thể nói là quá ngây thơ!
Lần đầu tiên suy nghĩ của Lâm Đại Ngọc có sự thay đổi.
Sau khi Lưu bà bà đưa khế đất cho Lý Nguyên thì để ý nhắc nhở Xảo tỷ: “Xảo tỷ, ngươi cũng dập đầu vái lạy Lý chưởng quỹ một cái đi, lần này ta có thể thuận lợi cứu được ngươi đều là nhờ có Lý chưởng quỹ giúp đỡ.”
Xảo tỷ lập tức ngoan ngoãn dập đầu hành lễ với Lý Nguyên một cái, giòn giã nói: “Đa tạ Lý chưởng quỹ.”
Lý Nguyên mỉm cười nói: “Đứng lên đi, thật ra ta cũng không giúp được gì đâu.”
Chờ sau khi Xảo tỷ thi lễ xong thì Lưu bà bà liền từ biệt với Lý Nguyên: “Lý chưởng quỹ, nếu chuyện ở đây đã xong thì ta chuẩn bị về quê đây, cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp lại hay không, tóm lại, lần này đa tạ Lý chưởng quỹ đã giúp đỡ. Nói xong, nàng lại vái chào vài cái với Lý Nguyên.”
Ngược lại Lý Nguyên tương đối thưởng thức tính cách có ơn tất báo của Lưu bà bà, hắn nghĩ tới chuyện lần này trên đường Lưu bà bà hồi hương sẽ gặp phải một kiếp nạn.
Nghĩ nghĩ, hắn lập tức lấy một bọc dải cay từ trong túi ra, đưa cho Lưu bà bà, nói: “Đây là đồ ăn vặt mà ta làm, các ngươi mang theo ăn trên đường đi.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề ở một bên thấy Lý Nguyên thế mà lại chủ động đưa đồ ăn vặt cho một lão phụ nhân không có chút tui vi nào thì trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong ân tượng của bọn họ, rất ít thấy Lý Nguyên chủ động đưa thứ gì đó cho người khác.
Phải biết, phàm là những món đồ Lý Nguyên tự mình làm thì đều không phải thứ tầm thường.
Lúc đầu bọn họ không thèm để ý lão phụ nhân này chút nào.
Nhưng giờ phút này cũng không khỏi phải dò xét thêm một chút.
Thấy là đồ ăn vặt, Lưu bà bà cũng không khách khí với Lý Nguyên, nàng nhận dải cay, nói lời cảm ơn xong thì liền dẫn Vương Bản Nhi và Xảo tỷ rời khỏi khách điếm.
Bọn họ bán nhà ở Trường An nên bây giờ chỉ có thể về quê sống.
Cũng may, bọn họ cũng có không ít đất ở nông thôn, cuộc sống sẽ không quá vất vả.
Lâm Đại Ngọc thì tiến Lưu bà bà tới cửa, đưa mắt nhìn Lưu bà bà và Xảo tỷ rời đi, biểu cảm vô cùng cô đơn.
Chờ thời điểm Lâm Đại Ngọc trở về đại sảnh chỉ thấy Lý Nguyên và Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề vừa đúng lúc đấu địa chủ xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận