Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2320 - Cát Tường quá bá đạo!

Lý Nguyên lắc đầu nói: “Tu sĩ bình thường, không có năng lực này.”
Cát Tường và linh thức do hệ thống sinh ra, không phải chỉ cùng chung một thân thể, ngay cả linh hồn cũng là trạng thái cộng sinh.
Lại thêm tính đặc thù của hệ thống.
Cho nên, thủ đoạn bình thường, căn bản không có biện pháp tách hai người ra.
“Tu sĩ bình thường không được, vậy phải tu vi gì mới được?”
Nhạc Linh San hỏi.
Lý Nguyên thuận miệng nói: “Ít nhất cũng phải vượt qua Thánh Nhân, đạt tới Thiên Đạo chí cao mới được.”
Trời ạ!
Nhạc Linh San nghe đến vẻ mặt dại ra.
Mồm mở to đến mức gần như có thể nhét ba quả trứng vịt.
Vượt qua Thánh Nhân, đạt tới Thiên Đạo chí cao?
Ngươi xác định đây không phải là dùng pháo cao xạ đập muỗi?
Có cần khoa trương như vậy không?
Còn có, vì sao phải gọi tu sĩ Thiên Đạo chí cao trở xuống, là tu sĩ bình thường?
Thiên Đạo, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, Đại La.
Những người này có thể gọi là tu sĩ bình thường hả?
Có phải ngươi có hiểu lầm gì với ‘bình thường’ không?
Dương Thiền bên cạnh, ngược lại vẫn có thể duy trì trấn định.
Bởi vì, nàng hiểu rõ thực lực của Lý Nguyên.
Nàng biết, ở trước mặt Lý Nguyên, Thánh Nhân, Thiên Đạo, quả thực chỉ có thể nói là bình thường.
Nhạc Linh San lấy lại tinh thần, nàng vội hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, lời ngươi nói là thật ư, thực sự phải lợi hại như vậy mới có thể tách rời Cát Tường và hệ thống sao?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Nhạc Linh San mặt đầy mất mát.
“Nói như vậy, ta vĩnh viễn cũng không thể đối phó hệ thống, báo thù cho cha rồi!”
Lý Nguyên ăn ngay nói thật: “Muốn đối phó với hệ thống trong cơ thể Cát Tường, ngươi quả thực không có cơ hội này.”
Ặc
Nhạc Linh San bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Lý Nguyên.
Thầm nghĩ, có cần thiết đánh người như vậy à?
“Phải rồi, ta nhớ tới một chuyện.”
Dương Thiền tò mò nhìn Lý Nguyên, hỏi: “Lúc trước ta nhìn thấy Cát Tường thỏa mãn nguyện vọng của một người, làm cho tu vi của đối phương từ Địa Tiên kỳ trực tiếp tăng đến Đại La Kim Tiên. Nguyện vọng này, lớn hơn nguyện vọng Nhạc Linh San hứa nguyện nhiều. Không biết lần sau, Cát Tường sẽ đưa ra yêu cầu thái quá bao nhiêu?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Yêu cầu này, có thể khiến Đại La Kim Tiên tử vong, hơn nữa không cách nào trùng sinh.”
Dương Thiền vừa nghe, tức khắc tặc lưỡi nói: “Cát Tường không phải rất nguy hiểm sao, ở bên cạnh nàng, tuỳ thời có thể sẽ vứt bỏ tính mạng sinh mệnh?”
Lý Nguyên gật đầu: “Nếu ở bên cạnh các ngươi, quả thực nguy hiểm.”
Nhạc Linh San sửng sốt: “Chẳng lẽ đứng bên cạnh ngươi không nguy hiểm chắc?”
Lý Nguyên không trả lời, Dương Thiền bèn lên tiếng nói: “Hắn đương nhiên sẽ không gặp nguy hiểm, trên thế giới này, tồn tại có thể thương hại tới hắn, còn chưa có đâu.”
Nhạc Linh San bỗng nhớ tới trước đó Dương Thiền từng nói, Lý Nguyên rất lợi hại, còn lợi hại hơn Thánh Nhân.
Chẳng lẽ, lời này là thật?
Nghĩ tới đây, Nhạc Linh San liền cảm giác hô hấp của mình hơi nhanh hơn.
Đây quả thật là quá phá vỡ thế giới quan.
Dương Thiền nói với Lý Nguyên: “Nếu Cát Tường nguy hiểm như vậy, vậy sau này để Cát Tường theo ngươi đi, để tránh xảy ra chuyện bất ngờ.”
Lý Nguyên nghe vậy, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Cát Tường sau lưng.
Chỉ thấy Cát Tường lúc này đang ghé vào trên vai Lý Nguyên, trừng lớn mắt, vẻ mặt hào hứng nhìn Lý Nguyên làm việc.
Tỏ vẻ vô cùng đáng yêu hiểu chuyện.
Nhìn Cát Tường, Lý Nguyên không nhịn được nhớ tới Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử lúc nhỏ, cũng đáng yêu như vậy, bám hắn như vậy.
Vì vậy, Lý Nguyên gật đầu nói: “Cũng được.”
Dương Thiền tò mò nói: “Năng lực của Cát Tường biến thái như vậy, không biết có cách nào hóa giải không?”
Lý Nguyên: “Muốn hóa giải cũng không khó, nếu nàng hỏi ngươi có nguyện vọng gì không, thì ngươi nói hy vọng nàng khỏe mạnh vui sướng gì gì đó, thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, sau đó yêu cầu nàng đưa, cũng đơn giản vô cùng.”
Dương Thiền có phần cạn lời nói: “Lại phải hứa nguyện nguyện vọng lên người nàng, nàng thật đúng là có hơi tự luyến đó.”
Nhạc Linh San cũng thừa cơ hỏi: “Nếu như Cát Tường đưa ra yêu cầu với ngươi, không đáp ứng nàng có được không?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Nếu không đáp ứng yêu cầu của nàng, sẽ khiến nàng tức giận, nàng sẽ dùng phương thức của chính mình, ép buộc ngươi thỏa mãn yêu cầu của nàng.”
Nhạc Linh San: “Đây chẳng phải là chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nàng à?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Quả thực chỉ có thể đáp ứng.”
Dương Thiền than thở nói: “Cát Tường này cũng quá bá đạo rồi.”
Lý Nguyên uốn nắn nói: “Đây không phải là Cát Tường quá bá đạo, mà là yêu cầu của hệ thống.”
Dương Thiền: “Cũng như nhau thôi.”
Trong lúc nói chuyện, cơm trưa đã chuẩn bị xong.
Mấy món Lý Nguyên nấu hôm nay đều rất đơn giản.
Có ớt xanh trứng muối, ớt xào thịt, miến hấp sườn, thịt ngâm mắm và một món canh dưa chuột trứng gà.
Dương Thiền ngửi thấy món ngon thơm ngào ngạt, không nhịn được nước miếng giàn giụa.
Nàng giơ đũa, kích động nói: “Quá thơm, chúng ta nhanh động đũa đi.”
Nhạc Linh San cũng cảm thấy món ngon đầy bàn quá thơm, thật mê người.
Nói thật, nàng trước giờ chưa từng nghĩ tới, chính mình vậy mà cũng có một ngày bị câu ra sự thèm ăn.
Nàng nghĩ không ra, rõ ràng nhìn quá trình Lý Nguyên xào rau rất bình thường, nhưng vì sao mùi vị lại mê người như thế?
Tiểu bất điểm Cát Tường, cũng ngồi trên bàn.
Bởi vì nàng quá lùn, nếu như ngồi trên băng ghế bình thường, đầu nàng vừa vặn ngang với mặt bàn.
Cho nên, Lý Nguyên tìm ra ghế ăn cơm của hài nhi Tiểu Tê Tử đã từng dùng, Cát Tường mới có thể ăn cơm bình thường chung với mọi người.
Vẫn phép tắc cũ, sau khi Lý Nguyên ăn một miếng trước, Dương Thiền mới động đũa.
Nàng không kịp chờ gắp một miếnng miến hấp sườn cắn một cái.
“Oa, thật thơm.”
Mặc kệ đã ăn đồ ăn Lý Nguyên nấu bao nhiêu lần, Dương Thiền vẫn cảm thấy ăn không đủ.
Nhạc Linh San thì gắp một miếng trứng muối bỏ vào trong miệng.
Cắn một miếng, chỉ cảm thấy linh hồn như muốn xuất khiếu.
Hàng tỉ lỗ chân lông, đều đang hưởng thụ.
“Ngon quá đi mất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận