Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2264 - Đạo cân bằng!

Bởi vì lo lắng Chu Hi và Đổng Trọng Thư ghi thù Lý Nguyên, từ đó gây bất lợi cho Lý Nguyên, Lý Nguyên luôn nói bản thân rất lợi hại.
Nhưng Lý Thanh Chiếu lại không cách nào chắc chắn Lý Nguyên có thật sự lợi hại hay không.
Bởi vậy, hắn không muốn mang đến phiền phức cho Lý Nguyên.
Chu Hi thấy bệ hạ hỏi tác giả của yêu thư, hình như không có ý trách cứ mấy người Lý Thanh Chiếu, trong lòng không khỏi lo lắng.
Vẻ mặt hắn đau lòng nói với Lý Nhị: “Bệ hạ, lời của Thánh Nhân không thể sỉ nhục, xin bệ hạ nghiêm túc cân nhắc đề nghị của lão thần.”
Lý Nhị thấy Chu Hi cố ý lấy Huyền Đô Thánh Nhân ra áp chế hắn, trong lòng có chút không vui.
Huyền Đô là Thánh Nhân, con gái ruột của ta cũng là Thánh Nhân.
Còn có tỷ phu của ta, càng là Đại Đạo chí cao.
Chỉ với một Thánh Nhân, nếu tâm trạng trẫm tốt, nể hắn chút mặt mũi, nếu tâm trạng không tốt, không nể mặt đối phương thì cũng không thể nói cái gì được.
Trong lòng Lý Nhị xoay chuyển ý niệm, sắc mặt lại không chút thay đổi.
Hắn thản nhiên nói: “Nếu Huyền Đô Thánh Nhân cảm thấy quyển ‘Luận ngữ’ này làm nhục hắn, nhất định sẽ không ngồi yên không để ý tới. Nếu hắn ngồi yên không để ý thì nói rõ Huyền Đô Thánh Nhân vốn không thèm để ý đến việc này. Cho nên rốt cuộc xử trí việc này như thế nào, chúng ta yên lặng quan sát kỳ biến là được. Không cần chủ động như vậy, Tiên Đường ta cũng không phải là cơ cấu cấp dưới của Huyền Đô hắn.”
Nghe thấy trong giọng nói của Lý Nhị ẩn chứa ý bất mãn.
Trong lòng của Chu Hi và Đổng Trọng Thư khẽ run, trên trán không khỏi hiện lên mấy giọt mồ hôi lạnh.
Mà Lý Thanh Chiếu thấy bệ hạ vốn không có ý định cấm ‘Luận ngữ’, trong lòng không khỏi mừng rỡ quá đỗi.
Nàng vội vàng nói: “Bệ hạ anh minh.”
Còn Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi, từ đầu đến cuối đều không giận dữ, ngược lại còn không biết suy nghĩ thật trong lòng bọn họ.
Lý Nhị hạ lệnh tiễn khách nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì các ngươi hãy trở về đi.”
“Bọn thần cáo lui.”
Mọi người lập tức rời khỏi ngự thư phòng.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Lý Nhị vội vàng cầm ‘Luận ngữ’ lên đọc say sưa.
“Quân tử không phải là đồ vật: Chiến sĩ chân chính khinh thường dùng vũ khí giết chết đối phương!”
“Không biết lễ thì không thể tự lập thân: Không học được lễ nghĩa để tôn trọng ta, ta sẽ đánh cho ngươi không thể đứng lên.”
Ha ha ha, thật hài hước.
Sao có thể giải thích Luân ngữ thành ý này được?
Nên nói, không ngờ Luân ngữ còn có thể giải thích như vậy.
Trước đây thật sự là xem vô ích rồi.
Người có thể lý giải Luân ngữ thành như vậy, cũng không biết đầu óc hắn rốt cuộc dài như thế nào?
Chắc chắn bình thường đối phương rất kiêu ngạo đúng không?
Nếu có cơ hội thì có thể đi gặp người này một lần, xem hắn có dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt “Luân ngữ” hay không.
Lý Nhị vừa nhìn, vừa vui vẻ không ngừng.
Hắn rời khỏi ngự thư phòng, lại đi ra Hoàng cung một đoạn.
Đám người Chu Hi, Lý Thanh Chiếu không thể không đồng hành cùng.
Vẻ mặt Chu Hi khó chịu hỏi ba người Lý Thanh Chiếu: “Các ngươi bôi nhọ lời nói của Thánh Nhân như thế, lẽ nào thật sự không sợ Thánh Nhân trách tội sao?”
Lý Thanh Chiếu thản nhiên nói: “Bọn ta là quan viên Đại Đường, chỉ sợ bệ hạ, chỉ sợ pháp luật, trừ chuyện đó ra thì không sợ cái gì khác.”
Thái Văn Cơ chế nhạo nói: “Bọn ta không giống như một số người, rõ ràng là quan viên Đại Đường, nhưng lại luôn phất cờ hò hét cho thế lực khác, điển hình là kiểu ăn cây táo, rào cây sung.”
Đổng Trọng Thư đỏ mặt, cười giễu nói: “Hy vọng các ngươi luôn cứng rắn như vậy.”
Sau khi rời khỏi Hoàng cung, song phương cuối cùng không vui mà tan.
Sau khi tách ra, Chu Hi lập tức cầu cứu Võ Chiếu: “Võ thừa tướng, vậy mà bệ hạ lại che chở Lý Thanh Chiếu bọn họ, hiện tại nên làm gì đây?”
Võ Chiếu thản nhiên nói: “Vì kế hoạch hiện tại, các ngươi chỉ có thể nói chuyện này cho Huyền Đô Thánh Nhân. Nếu Huyền Đô Thánh Nhân muốn truy cứu chuyện này, nhất định bệ hạ sẽ nể mặt Huyền Đô Thánh Nhân.
Nếu Huyền Đô Thánh Nhân cảm thấy không sao cả, chúng ta lo lắng ở chỗ này, chẳng phải là lãng phí biểu cảm sao?”
Chu Hi suy nghĩ một lúc, nói: “Xem ra ta và Đổng Trọng Thư phải đến Huyền Đô Thiên một chuyến, tìm Mạnh Tử lão sư bẩm báo đôi chút về chuyện này.”
Chu Hi và Đổng Trọng Thư đều là đệ tử của Mạnh Tử.
Võ Chiếu gật đầu.
Không mở miệng nữa.
Chu Hi và Đổng Trọng Thư lập tức cáo từ Võ Chiếu và Thượng Quan Uyển Nhi, chuẩn bị rời khỏi thành, sau đó đến Huyền Đô Thiên.
Nhìn hai người họ rời đi.
Thượng Quan Uyển Nhi hỏi Võ Chiếu: “Võ thừa tướng, ngươi cảm thấy Huyền Đô Thánh Nhân sẽ truy cứu chuyện này chứ?”
Võ Chiếu lắc đầu nói: “Thánh Nhân hành sự, sao ta có thể suy đoán được? Nhưng…”
Giọng điệu của nàng vừa chuyển, ánh mắt cũng đột nhiên trở nên sâu thẳm: “Nếu Huyền Đô Thánh Nhân tức giận bởi vì quyển ‘Luận ngữ’ này, thì sẽ là cơ hội tốt của Lý Thanh Chiếu, Thái Văn Cơ bọn họ.”
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ: “Ngay cả tác phẩm của Thánh Nhân, Lý Thanh Chiếu bọn họ cũng dám biên soạn, đúng là không khôn ngoan. Nhưng thành thật mà nói, quyển ‘Luận ngữ’ này trông khá thú vị. Giải thích Luân ngữ bên trong tuy khiến người ta ôm bụng cười, vậy mà còn kêu tuyệt. Lúc trước ta xem, đều không khỏi muốn bật cười.”
Võ Chiếu nghe vậy, khóe miệng cũng không khỏi lộ ra tia mỉm cười: “Người dịch cuốn sách này quả thật được coi là quái tài. Chỉ là người này xuyên tạc Luân ngữ thành như vậy, cũng không biết sau khi Huyền Đô Thánh Nhân biết được sẽ có cảm nghĩ như thế nào?”
Thượng Quan Uyển Nhi: “Chắc chắn sẽ tức giận không nhẹ, kết quả của người này chỉ sợ thảm rồi.”
Huyền Đô Thiên.
Chu Hi và Đổng Trọng Thư trải qua một phen cưỡi mây đạp gió, rốt cục cũng gặp được Mạnh Tử.
“Đệ tử Chu Hi/Đổng Trọng Thư, bái kiến lão sư.”
Mạnh Tử: “Không cần đa lễ, các ngươi đích thân đến Huyền Đô Thiên tìm ta, không biết có chuyện gì quan trọng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận