Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 731 - Sự khiếp sợ của Nữ Bạt

Minh văn Đại Đạo mờ ảo huyễn diệt, như ẩn như hiện.
Ở rễ cây vải thiều khổng lồ còn có bùn đất màu tím kim sắc. Bùn đất màu tím kim sắc vậy mà còn lớn hơn đại lục Hồng Hoang. Cây, cây vải thiều này, lẽ nào là Tiên Thiên linh căn?
Nhưng ta đã từng nhìn thấy Tiên Thiên linh căn Nguyệt Quế thụ, hoàn toàn không có phong thái và thần vận giống như cây vải thiều này!
Còn có khối bùn đất màu tím kim sắc kia, là Tiên Thiên Tức Nhưỡng sao?
Là Tiên Thiên tức nhưỡng, không phải ngũ sắc sao?
Không thể là Hỗn Độn linh căn, Hỗn Độn Tức Nhưỡng đó chứ?
Nhưng sao trong Hồng Hoang có thể có Hỗn Độn linh căn, Hỗn Độn Tức Nhưỡng?
Cho dù có, cũng nên là đạo tràng của Thánh Nhân, chứ không phải ở khách điếm này?
Trong lúc nhất thời, vô số nghi vấn tràn ngập trong đầu Nữ Bạt, làm cho nàng không khỏi có loại cảm giác muốn té xỉu.
Nữ Bạt còn phát hiện một tình hình.
Dưới sự quan sát của Thi Hỏa Kim Tinh của nàng, quả trên cây vải thiều còn lớn hơn cả tinh cầu.
Nhưng tại sao vừa nãy ta ăn một miếng là được?
Mang theo nghi hoặc, Nữ Bạt đưa tay chuẩn bị hái một quả còn lớn hơn cả tinh thần.
Nhưng tay nàng vừa mới tiến vào không gian Hồng Mông thì đã bị vô số pháp tắc quấn quanh cây vải thiều cắn nuốt.
Cơ thể của cương thi vốn có thể sánh với kim cang bất hoại, mà Nữ Bạt là tổ tiên của cương thi, cơ thể càng cường hãn, cho dù sánh với cơ thể Đại Vu, chỉ có hơn không kém.
Nhưng Nữ Bạt phát hiện, cánh tay cứng rắn như vàng của mình lại giống như đậu hũ, bị các loại pháp tắc xoắn đến vết thương chồng chất, sâu có thể thấy được xương cốt.
Nếu như không phải nàng thấy thế không ổn, kịp thời thu cánh tay về, nói không chừng cánh tay của nàng đã biến thành bột mịn.
Nữ Bạt nhìn cánh tay rời rạc của mình, lông mày càng nhíu sâu. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Tại sao vừa nãy ta có thể hái quả, nhưng sau khi nhìn thấu bản thể của cây vải thiều, muốn gần quả cũng không làm được?
Nàng nhìn thấy bên cạnh có một chiếc ghế, không khỏi vội vàng ngồi xuống ghế. Tránh cho thật sự ngất xỉu.
Nhưng bởi vì quá rung động, lúc nàng ngồi trên ghế, không khống chế Vạn Cổ Thi Diễm trong cơ thể nàng, trên người lập tức phát ra một luồng hỏa quang.
Nữ Bạt cảm nhận được khí tức có chỗ tiết lộ, không khỏi gấp đến độ trên mặt thay đổi kịch liệt, cực kỳ hoảng sợ.
Nàng bị Thi Hống thú lây nhiễm, sau khi trở thành tổ tiên cương thi, đã thức tỉnh một loại thần thông có uy lực cực lớn.
Cả người nàng có thể phát ra Vạn Cổ Thi Diễm kéo dài không dứt, có thể đốt Càn Khôn, nướng linh hồn.
Ban đầu biến thành cương thi, nàng vốn không thể vận dụng Vạn Cổ Thi Diễm một cách tự nhiên, phàm là nơi nàng đi qua, trong nháy mắt lập tức biến thành đất cằn ngàn dặm, mặt đất nứt nẻ, hồ nước khô cạn, sinh linh biến mất.
Bởi vậy đã tạo thành rất nhiều rắc rối.
Vì thế, nàng còn bị phụ thân của mình – Hoàng Đế, lưu đày ra khỏi Cửu Châu không cho phép trở lại Cửu Châu.
Trải qua nhiều năm tu luyện, cuối cùng nàng cũng có thể khống chế Vạn Cổ Thi Diễm, nếu không nàng cũng sẽ không trở lại Cửu Châu.
Thế nhưng, vừa rồi bởi vì quá kích động, nàng không cẩn thận để lộ một tia khí tức Vạn Cổ Thi Diễm, tuy chỉ là một tia nhưng bởi vì không phải nàng khống chế, uy lực của nó đã đủ để khách điếm này bị hủy trong chốc lát.
Trong lòng Nữ Bạt vô cùng hối hận, phải biết rằng khách điếm còn có người khác ở. Chẳng lẽ ta thật sự không nên bước vào lãnh thổ Cửu Châu sao?
Nàng vội vàng thu liễm khí tức, sau đó khẩn trương nhìn xung quanh, xem có thể cứu vãn đôi chút phá hoại do mình tạo thành hay không.
Đột nhiên, nàng chớp mắt đầy nghi ngờ.
Nàng phát hiện, tại sao ghế lại không chút dấu vết bị Vạn Cổ Thi Diễm thiêu đốt?
Điều này không thể nào, vừa rồi rõ ràng ta cảm nhận được khí tức của Vạn cổ Thi Diễm lộ ra từ trên người.
Ngoài ra, sao vật phẩm trong căn phòng này không hề bị hao tổn gì vậy?
Cho dù chỉ là khí tức của Vạn Cổ Thi Diễm cũng có thể đốt cháy hết mọi thứ xung quanh trong chốc lát mà?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lẽ nào vừa nãy mình bị ảo giác?
Kỳ thực, khí tức của Vạn Cổ Thi Diễm căn bản không hề rò rỉ ra? Hay là uy lực của Vạn Cổ Thi Diễm đã yếu đi rồi?
Nữ Bạt nghĩ, nàng đột nhiên dơ một ngón tay ra, chỉ thấy trên đầu ngón tay nàng xuất hiện một ngọn lửa trắng xanh có kích cỡ to bằng hạt đậu.
Chính xác là Vạn Cổ Thi Diễm.
Nàng khống chế khí tức của Vạn Cổ Thi Diễm, không để nó lan ra ngoài.
Sau đó Nữ Bạt đưa ngọn lửa trên đầu ngón tay chạm vào cái ghế ngồi của nàng. Xoạch!
Nữ Bạt há hốc mồm kinh ngạc.
Nàng nhìn thấy, cái ghế bị Vạn Cổ Thi Diễm bao trùm thế mà lại hoàn toàn nguyên vẹn, ngay cả kết cấu cũng không hề thay đổi.
Sao có thể thế được?
Nữ Bạt không từ bỏ mà tiếp tục làm cho Vạn Cổ Thi Diễm cháy to lên, nhưng cái ghế tuyệt nhiên vẫn không hề hấn gì.
Khi nàng bao phủ toàn bộ cái ghế bằng Vạn Cổ Thi Diễm, nó nằm trong ngọn lửa dữ dội đó đừng nói là bị thiêu rụi, ngay cả một chút dấu vết cháy xem cũng không có.
Hơn nữa, Nữ Bạt còn có thể cảm nhận được bề mặt của cái ghế còn hơi man mát. Nó dường như không hề bị ảnh hưởng bởi Vạn Cổ Thi Diễm.
Không chỉ có ghế, còn có sàn nhà cũng bị như vậy.
Vừa nãy Nữ Bạt đã bao phủ toàn bộ cái ghế bằng Vạn Cổ Thi Diễm, kết quả không cẩn thận đã để ngọn lửa tiếp xúc với sàn nhà.
Thế mà tuyệt nhiên sàn nhà lại không hề bị cháy như nàng lo sợ, vẫn vẹn nguyên như cũ, Nữ Bạt thực sự cảm thấy sững sờ, cảnh này đã hoàn toàn đập tan sức tưởng tượng của nàng.
Đây nào có phải là ghế, nó thậm chí còn đáng sợ hơn so với sức phòng ngự của Tiên thiên linh bảo. Cái khách điếm này tại sao lại kỳ lạ như vậy?
Tên chủ khách điếm trẻ tuổi đó, rốt cuộc là ai? Hắn tu vi của hắn thật sự là đến mức nào rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận