Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1630: Lão Bạch phát điên

Lão Bạch lắc đầu nói: “Ta không cần hòa, ta phải thắng.”
Mọi người thấy thái độ của Lão Bạch, không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
“Không phải Lão Bạch thua điên sao? Sao toàn nói lời điên khùng vậy?”
Đồng Tương Ngọc nhỏ giọng hỏi.
“Nhìn có chút giống.”
Đại Chủy gật đầu nói.
“Có lẽ Lão Bạch không yếu ớt đến như vậy chứ?”
Quách Phù Dung có phần nghi ngờ.
Lữ Tú Tài: “Đây cũng là bốn mươi năm đời người, nhất thời giận dữ, không chấp nhận được cũng có thể hiểu.”
Lão Bạch nghe thấy đối thoại của mọi người, lập tức trợn mắt cực kỳ xem thường: “Ta ổn, không điên. Hơn nữa, ta cũng chưa thua.”
Một tay hắn nắm chặt chung, nói: “Bây giờ, cho các ngươi mở nhãn giới, cái gì gọi là quái cược!”
Nói xong, hắn chợt mở chung ra, lộ ra một chuỗi xúc xắc, giống như một chiếc đũa, thẳng tắp đứng sừng sững ở trên mặt bàn.
“Đừng tưởng rằng ba con sáu thì ăn được ta, nhìn xem ta bao nhiêu!”
“Lão Bạch rạng rỡ.”
Ngoài Lý Nguyên, mọi người thấy nhiều xúc xắc như vậy, tất cả đều trợn tròn mắt.
“Ngươi, sao ngươi có nhiều xúc xắc như vậy?”
Tú Tài ngây ngốc hỏi.
“Đây không phải là ngươi ăn gian chứ?”
Quách Phù Dung tức giận nói.
Lão Bạch xạo nói: “Ta đây không phải ăn gian, chúng ta chỉ nói xúc xắc của ai lớn hơn, lại không quy định phải dùng mấy viên xúc xắc.”
Lý Đại Chủy: “Ngươi có chín viên xúc xắc, mà Lý Nguyên chỉ có ba viên, đây quá không công bằng với Lý Nguyên.”
Lão Bạch ung dung nói: “Không có biện pháp, thực tế chính là tàn khốc ở chỗ này, cõi đời này, vốn dĩ không có cái gì gọi là công bằng.”
Nhìn dáng vẻ Lão Bạch dương dương đắc ý, tất cả mọi người rất cạn lời.
Việc này cũng quá âm hiểm, quá gà tặc, quá vô sỉ!
Chẳng trách lúc trước sau khi hắn nhìn thấy Lý Nguyên lắc ra ba số sáu, cũng không hề luống cuống!
Lại còn có thủ đoạn này!
Đáng tiếc Lý Nguyên, rõ ràng lắc raba số sáu lại thua.
“Đợi một chút!”
Đột nhiên, Đồng Tương Ngọc phát hiện gì đó.
Chỉ thấy nàng nhìn chằm chằm xúc xắc Lão Bạch lắc, nghi ngờ nói: “Dường như Lão Bạch không thắng!”
Lão Bạch cười nói: “Sao ta có thể không thắng? Ta có thể có chín xúc xắc, còn không lớn hơn Lý Nguyên ba viên sao?”
Tiểu Quách, Lữ Tú Tài, Đại Chủy cũng cẩn thận nhìn số Lão Bạch lắc ra.
Lập tức, vẻ mặt trở nên cổ quái dị thường.
Hình như đang cố nín cười.
Phụt!
Cuối cùng, Tiểu Quách vẫn không nhịn được, phá lên cười ha ha.
“Ha ha ha, Lão Bạch, ngươi cũng thật là một nhân tài, đếm chín viên xúc xắc, cộng dồn lại lại không lớn hơn ba viên của Lý Nguyên. Ha ha ha, không ổn, ta sắp cười chết!”
“Ăn gian lại thua, cũng chẳng bằng ai!”
Lý Đại Chủy rung đùi đắc ý cảm khái nói.
Lữ Tú Tài: “Ta còn tưởng rằng Lý Nguyên thật sự thua, không nghĩ tới còn lật ngược lại.”
Đồng Tương Ngọc cười đến nước mắt sắp rơi: “Thực tế, hóa ra tàn khốc như vậy!”
Lão Bạch nghe thấy lời nói của mọi người, trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhìn về mấy số xúc xắc bản thân lắc ra.
Hắn trợn mắt há hốc mồm phát hiện, bản thân lại lắc ra chín số một.
Cộng dồn lại mới được chín.
Mới bằng một nửa của mười tám mà Lý Nguyên có.
“Tại sao có thể như vậy?”
Lão Bạch tức giận nói: “Rõ ràng ta lắc chín viên sáu? Sao biến thành chín con một chứ?”
Quách Phù Dung cười nói: “Ngươi nói chín viên sáu thì chín viên sáu sao?
Chuyện này thật sự ở trước mặt, chẳng lẽ ngươi còn không muốn thừa nhận hay sao?”
Lữ Tú Tài: “Bây giờ, Lão Bạch giặt tất, quần áo, cộng thêm xoa bóp bốn mươi mốt năm lẻ tám tháng cho Lý Nguyên.”
Đồng Tương Ngọc: “Cái này gọi là người tính không bằng trời tính!”
Lý Đại Chủy: “Để tập thể chúng ta mặc niệm một giây cho Lão Bạch.”
Không trách mọi người vui sướng khi người khác gặp họa, chủ yếu là mới vừa rồi Lão Bạch ăn gian lại còn một dáng vẻ đúng tình hợp lý, thật là khiến người ta khó chịu.
Thế nên giờ phút này thấy Lão Bạch kinh ngạc, mọi người cảm giác vô cùng hả giận.
Lão Bạch thất hồn lạc phách nắm tóc của mình, da đầu sắp rớt, có vẻ rất điên tiết.
Hắn không nghĩ ra, sau khi bản thân ăn gian, lại còn thua.
Hắn không hiểu nổi, rõ ràng bản thân lắc chính là chín mặt sáu, sao biến thành chín mặt một chứ?
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Hắn nhìn Lý Nguyên vẫn nhàn nhã, chắc chắn nói: “Nhất định là Lý Nguyên động tay chân, nếu không làm sao ta có thể thua?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Nói chuyện nhưng phải nói bằng chứng cứ.”
Hắn không phủ nhận, thật ra chính là thừa nhận.
Chỉ có điều, mọi người lại không tin Lý Nguyên ăn gian.
Quách Phù Dung nói giúp Lý Nguyên: “Từ đầu đến cuối Lý Nguyên người ta không động một chút, sao có thể động tay chân?”
Lữ Tú Tài nói lời thấm thía: “Lão Bạch đừng dùng lòng tiểu nhân của mình đo bụng quân tử của Lý Nguyên, đừng bởi vì bản thân ngươi ăn gian, đã cảm thấy Lý Nguyên cũng ăn gian.”
Lý Đại Chủy: “Lão Bạch, thua thì thua, nhưng cũng không thể oan uổng cho Lý Nguyên.”
Lão Bạch: “...”
Ô ô ô, thấy mọi người đều nói giúp Lý Nguyên, Lão Bạch trực tiếp khóc.
Sao lại không người nào tin tưởng ta vậy?
Lý Nguyên thật sự ăn gian?
Rõ ràng là ta lắc chín mặt sáu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận