Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1583 - Quyền khuynh triều dã, Võ Chiếu lên trời! (2)

Từng viên gạch viên ngói của khách điếm đều là Hỗn độn chí bảo, kỳ trân thiên địa.
Mà thư trai này, Võ Chiếu nhìn quanh cũng không nhìn ra có chỗ nào bất phàm.
Có lẽ thực lực của ta quá yếu? Không nhìn thấu?
Võ Chiếu âm thầm suy nghĩ.
Sự tồn tại của Lý Nguyên khiến nàng trở nên kính sợ cẩn thận khi đối mặt với chuyện thần bí này. Lúc bước vào khách điếm, Võ Chiếu lén dùng tay bóp khung cửa một cái.
Khung cửa lập tức bị nàng bóp thành một lỗ hổng giống như đậu hũ.
Chậc!
Võ Chiếu nhìn gỗ mục trong tay, cuối cùng cũng tin thư trai này ít nhất là mặt trang trí quả thật chỉ là phàm vật bình thường.
Bước vào thư trai.
Chỉ thấy người đọc sách bên trong thư trai rất nhiều.
Hơn nữa, Võ Chiếu phát hiện phần lớn người đọc sách đều có tu vi không tầm thường, từ Địa Tiên kỳ đến Thái Ức Kim Tiên kỳ đều có.
Những người này phần lớn vốn không phải đang nghiêm túc đọc sách, tuy trong tay bọn họ cầm sách, nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn tình hình bên trong thư trai.
Trong đó, trong đầu Võ Chiếu còn có chút ấn tượng với nam tử trung niên Thái Ất Kim Tiên kỳ duy nhất đó.
Người này chính là Vương Quần, gia chủ của Vương gia, thế gia tu luyện Thái Nguyên.
Cũng là người bị Bách Hiểu Sinh châm chọc là ngụy quân tử ở trong sách.
Nhìn thấy người này cũng ở đây, khóe miệng Võ Chiếu không khỏi hiện lên nụ cười như có như không.
Ở trong quầy trước cửa có một ông già năm mươi tuổi ăn mặc cổ giả đang đứng.
Ông già mặc trang phục nho sĩ, đầu đội mũ viên ngoại, để chòm râu dài ba tấc.
Giờ phút này, hắn đang đối mặt với khách trong tiệm sách, nhẹ giọng nhắc nhở: “Tiệm sách này chỉ bán sách, không mượn, nếu không mua thì không được xem nội dung.”
Võ Chiếu hiểu được người này chính là ông chủ của thư trai.
Tên là Công Tôn Ương.
Hai trăm tám mươi tuổi.
Có một con gái một con trai.
Đêm qua Võ Chiếu đã tìm hiểu toàn bộ thông tin liên quan đến Công Tôn Ương.
Tổ tiên của hắn cũng được xem từng huy hoàng một thời gian nho nhỏ.
Chỉ là sau đó gia đạo sa sút, truyền đến đời của Công Tôn Ương cũng chỉ có thể mở tiệm sách để duy trì sinh hoạt.
Nếu không phải thời gian trước tiệm sách của Công Tôn Ương có mấy quyển tiểu thuyết đặc thù.
Thì tiệm sách này của Công Tôn Ương không thể kinh doanh được nữa.
Võ Chiếu đi vào thư trai khiến cho không ít người trong cửa tiệm chú ý.
Vương Quần cũng nhìn thoáng qua cửa.
Lúc hắn thấy rõ dáng vẻ của Võ Chiếu, sắc mặt không khỏi thay đổi lớn, ánh sáng âm u trong hai mắt thầm lóe ra không ngừng.
Đương nhiên hắn cũng biết nữ quyền tướng quyền khuynh triều dã mấy trăm vạn năm này.
Sao nàng lại đích thân đến đây vậy?
Lẽ nào cũng là vì chuyện của Bách Hiểu Sinh?
Đúng rồi, gần đây xuất hiện một quyển tiểu thuyết liên quan đến gia tộc Võ thị, chắc chắn nàng cũng nghe nói đến chuyện của Bách Hiểu Sinh.
Ngay cả nàng cũng bị kinh động, xem ra việc này sợ là ta không thể tiếp tục tham gia vào nữa.
Trong lòng Vương Quần chuyển biến nhanh chóng, ánh mắt biến ảo một hồi, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ khiêm tốn hiền lành.
Hắn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn là chủ động đi về phía Võ Chiếu.
Hắn khom người chắp tay nói: “Vương Quần Thái Nguyên bái kiến Võ thừa tướng, không ngờ có thể gặp Võ thừa tướng ở nơi này, đúng là may mắn ba đời của Vương mỗ.”
Nghe thấy Vương Quần xưng hô với Võ Chiếu, những người khác trong thư trai đều rung động không thôi.
Ánh mắt nhìn về phía Võ Chiếu hoặc là sợ hãi, hoặc là bất ngờ…
Ngay cả Công Tôn Ương, ông chủ tiệm sách cũng tràn ngập kinh ngạc.
Hiển nhiên, dường như hắn cũng không ngờ nữ tử lãnh diễm thướt tha trước mắt lại là Võ thừa tướng danh khuynh Đại Đường, quyền khuynh triều dã.
Rất nhanh, bên trong thư trai chỉ còn lại hai vị khách là Vương Quần và Võ Chiếu.
Những người khác đều thức thời rời khỏi thư trai.
Võ Chiếu vốn không có ý định giấu diếm thân phận.
Nàng muốn dựa vào quyền thế ngập trời của mình đến gặp Bách Hiểu Sinh thần bí đó.
Võ Chiếu đáp lại sự hành lễ của Vương Quần có vẻ rất lãnh đạm.
Nàng vốn không chào lại, mà thản nhiên đón nhận hành lễ của Vương Quần.
Chỉ là lạnh nhạt trả lời một câu: “Ta có việc muốn nói chuyện riêng với ông chủ Công Tôn.”
Vương Quần hiểu ngay lập tức: “Vương mỗ cáo từ. Không quấy rầy Võ tướng nữa.”
Hắn khom người lùi ra cửa, lúc này mới xoay người rời đi.
Trên mặt không lộ ra chút bất mãn nào khi đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Võ Chiếu.
Võ Chiếu từ đầu đến cuối đều không để mắt đến Vương Quần, nàng luôn đặt sự chú ý lên trên người Công Tôn Ương.
Chỉ là, nhìn thấy biểu hiện của Công Tôn Ương, nghi hoặc trong lòng Võ Chiếu càng tăng.
Công Tôn Ương thấy Võ Chiếu nhìn chằm chằm mình, cũng không nói lời nào, trên trán trong nháy mắt phủ đầy lớp mồ hôi lạnh, có vẻ thấp thỏm không thôi.
Hắn nhẫn nhịn hoảng loạn, vội vàng hành lễ với Võ Chiếu: “Tiểu dân bái kiến Võ tướng.”
Dường như sắp tạo thành góc chín mươi độ cùng với hai chân, có vẻ vô cùng cung kính.
Võ Chiếu nhìn thấy biểu hiện của Công Tôn Ương, trong lòng rất nghi hoặc.
Đây thực sự là đại năng ẩn giấu sao?
Cho dù đại năng muốn giả bộ khiêm tốn thì đâu đến mức đổ mồ hôi lạnh, tay chân phát run, giọng nói run sợ?
Giả bộ khiêm tốn không phải là giả vờ hèn nhát!
Lại so sánh đôi chút với Lý Nguyên, tuy khiêm tốn nhưng mặc kệ gặp phải chuyện gì, Lý Nguyên đều không kiêu ngạo, không chút sợ hãi, hoàn toàn không khúm núm quỳ gối trước bất kỳ kẻ nào. Võ Chiếu thật sự không thể liên hệ thân phận của Công Tôn Ương và đại năng tuyệt thế lại với nhau được.
Đại năng không thể low như vậy!
Nếu như Công Tôn Uơng thật sự là đại năng tuyệt thế, vậy tuyệt đối là đại năng tuyệt thế thích bị ngược đãi.
Nhưng trên đời này thật sự có đại năng thích bị ngược đãi sao?
Võ Chiếu tỏ ra hoài nghi.
Nàng lập tức kết luận Công Tôn Ương không phải là Bách Hiểu Sinh!
Tuy trong lòng Võ Chiếu đã có phán đoán, nhưng nàng vốn không biểu hiện ra ngoài, mà bình tĩnh hỏi Công Tôn Ương: “Những cuốn tiểu thuyết đó là ai viết?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận