Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 496 - Văn Trọng chết, Đặng Thiền Ngọc ghen tức!

Ngay cả Văn Trọng cũng không phải đối thủ Tây Kỳ, chết ở dãy Tuyệt Long, hắn cảm thấy bản thân luận về lãnh binh hay là thực lực đều không bằng Văn Trọng.
Lần này suất binh đi qua, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Một ngày trước khi lên đường, Đặng Cửu Công chuẩn bị dẫn con gái đi gặp Lý Nguyên...
Phủ đệ Lý Nguyên.
Mới vừa ăn điểm tâm không bao lâu, Hoàng Anh thấy Lý Nguyên tự mình xuống bếp, nấu ăn, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng vừa giúp đỡ Lý Nguyên cắt thức ăn, rửa rau, rửa chén, vừa tò mò hỏi: “Bây giờ cách buổi trưa còn sớm, tại sao lại nấu cơm?”
Lý Nguyên đáp: “Có một người bạn cũ sắp tới, nấu ăn tiễn hắn lên đường.”
Hoàng Anh nghe vậy, vẻ tò mò trên mặt không khỏi tăng lên.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, nàng phát hiện dường như Lý Nguyên có thể đoán trước mọi thứ.
Điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Người bạn cũ?
Không biết là ai nhỉ? Hoàng Anh vừa giúp Lý Nguyên nấu, vừa thầm suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau, Lý Nguyên đã làm xong bốn món ăn, một món canh.
Bốn món ăn, theo thứ tự là gan xào, mao huyết vượng, nấm mèo xào thịt và thịt gà xào đậu phộng.
Canh bắp cải luộc.
Sai Thược Dược bưng món ăn đến chòi nghỉ mát, hắn lại bưng một bình Thanh Phong Túy, cùng Hoàng Anh ngồi chờ ở trong đình mát.
Hoàng Anh vốn không chuẩn bị đi cùng, chẳng qua Lý Nguyên nói không sao nên nàng cùng đi theo.
Nàng thấy trên bàn bày bốn bộ bát đũa và chén rượu.
Không khỏi nghĩ đến, xem ra sẽ có hai người!
Hai người không đợi bao lâu thì nhìn thấy hai người Đặng Cửu Công và Đặng Thiền Ngọc vào trong viện.
Đặng Cửu Công mặc Hoàng Kim Tỏa Tử giáp, phối với bảo đao, nhìn qua tinh thần quắc thước, hổ hổ sinh uy.
Đặng Thiền Ngọc mặc giáp bạc, phía sau choàng một cái áo choàng màu đỏ, sau lưng đeo hai thanh đao đơn thủ, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa cao cao, phối hợp thân hình thon dài, vóc người thướt tha của nàng, lộ ra tư thế vô cùng hiên ngang, thần thái bốn phía.
Hoàng Anh nhìn thấy Đặng Thiền Ngọc, trong lòng không khỏi khẽ động.
Nàng lập tức nhớ tới tượng người Lý Nguyên điêu khắc khi Văn Trọng tới nửa tháng trước.
Dáng vẻ tượng người giống hệt Đặng Thiền Ngọc.
Thì ra người Lý Nguyên điêu khắc lại thật sự có người thật! Không biết nàng và Lý Nguyên có quan hệ như thế nào? Sao Lý Nguyên lại lấy bộ dáng của nàng điêu khắc thành tượng người? Trong đầu Hoàng Anh chuyển qua vô số nghi ngờ.
Đặng Thiền Ngọc xa xa nhìn thấy Lý Nguyên, vốn mặt lộ vẻ vui mừng, chuẩn bị phất tay chào hỏi Lý Nguyên.
Chẳng qua, đột nhiên nàng chú ý tới Hoàng Anh bên cạnh Lý Nguyên, mặt cười lại lập tức xụ xuống.
Cũng không chào hỏi Lý Nguyên.
Đặng Cửu Công đi vào trong đình mát, chỉ thấy trên bàn đá chòi nghỉ mát đã bày vài món ngon, một bình rượu ngon và vài bộ bát đũa.
Hắn nhìn thấy món ngon trên bàn, cảm khái nói với Lý Nguyên: “Xem ra, Lý lão đệ tính ra bọn ta muốn tới.”
Lý Nguyên không phủ nhận, chào hỏi: “Ngồi đi.”
Hai người ngồi xuống, ánh mắt Đặng Thiền Ngọc vẫn rơi vào trên người Hoàng Anh, không hề cố kỵ đánh giá không ngừng.
Hai hàng lông mày lá liễu cong cong, một đôi mắt nhu tình, một thân yêu kiều, tựa như nhành liễu trong gió.
Nhìn mảnh mai uyển chuyển, ta thấy mà yêu.
Chẳng lẽ Lý Nguyên thích loại nữ tử yếu đuối này à, trong lòng Đặng Thiền Ngọc âm thầm phỏng đoán.
Cũng đúng, loại nữ tử biết làm nũng mềm yếu giả bộ đáng thương, nam nhân đều thích.
Trong lòng Đặng Thiền Ngọc cảm thấy ê ẩm.
Sau một phen giới thiệu, khi Đặng Thiền Ngọc biết được Hoàng Anh là con gái Hoàng Phi Hổ, trong lòng càng thấy tệ hơn.
Nàng có nghe phụ thân nói, ban đầu cha nàng, Hoàng Phi Hổ, Tỷ Can, Thương Dung đều muốn cùng gả con gái cho Lý Nguyên.
Không ngờ, hắn và Hoàng Anh lại ở cùng một chỗ! Người xấu!
Đặng Cửu Công không biết suy nghĩ trong lòng con gái, hắn nhìn Lý Nguyên thở dài nói: “Suy tính của Lý lão đệ lại ứng nghiệm, không ngờ lão Văn lại thật sự mất mạng ở dãy Tuyệt Long.”
“Mấy bạn già ban đầu, hôm nay cũng chỉ còn lại có ta và ngươi. Còn ba người Hoàng Phi Hổ…”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không cần phải cảm thán quá mức, không bao lâu sau, mọi người có thể gặp mặt lần nữa.”
Đặng Cửu Công nhớ tới Lý Nguyên từng nói, chết không phải là điểm cuối, hắn không khỏi gật đầu.
“Haizz, không nói mấy chuyện không vui này, nào, chúng ta uống rượu.”
Hắn bưng ly rượu lên, chạm một cái với Lý Nguyên, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Ôi, rượu ngon, uống ngon hơn Tử Trúc Dịch vô số lần, không ngờ Lý lão đệ lại còn giữ lại một phần.”
Hắn lại ăn một miếng gan heo, mở to hai mắt nhìn lần nữa.
“Sao gan heo xào cay còn ngon hơn Khoái Hoạt Lâm xào gấp vạn lần?”
“Còn có mao huyết vượng, quá mỹ vị.”
“Chỉ là ta cảm thấy, vị ngon nhất chính là canh bắp cải, không ngờ nhìn bát canh trong suốt tẻ nhạt, mùi vị lại ngon tuyệt luân như thế.”
“...”
Đặng Cửu Công lập tức giống như phát hiện đại lục mới, say mê trong những món ăn ngon do Lý Nguyên làm, khó có thể tự kiềm chế.
Lý Nguyên thấy bộ dạng vui vẻ của Đặng Cửu Công, cười điềm tĩnh.
Hắn tự mình xào món ăn, chỉ cần tản ra chút đạo vận ở bên trong, coi như là nguyên liệu nấu ăn bình thường, cũng có thể làm ra món ăn mỹ vị vạn lần so với linh chi tiên lộ.
Bởi vì thức ăn hắn làm đã nhập đạo!
Lý Nguyên và Đặng Cửu Công vừa uống rượu, vừa tán gẫu.
Sự chú ý của hai người Đặng Thiền Ngọc và Hoàng Anh lại đặt ở trên người đối phương.
Đặng Thiền Ngọc nhìn Hoàng Anh, hai mắt xoay chuyển, nàng giơ chén rượu lên, nói với Hoàng Anh: “Hoàng Anh muội muội, lần đầu gặp mặt, chúng ta uống một chén đi.”
Hoàng Anh nâng ly rượu lên, hiền hòa nói: “Ta không giỏi uống rượu, chỉ có thể uống một chút, mong Đặng tỷ tỷ tha lỗi.”
Đặng Thiền Ngọc khuyên nhủ: “Bắt đầu không uống, uống nhiều chút là biết uống thôi.”
Vừa nói, nàng uống một hơi cạn sạch Thanh Phong Túy trong chén.
“Ta đã uống xong, nếu ngươi nể mặt tỷ tỷ, ngươi cũng phải uống hết.”
Hoàng Anh bất đắc dĩ, chỉ đành uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
“Khụ khụ khụ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận