Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1058 - Đế Tuấn vong, Thái Nhất tử

Sau đó trong lòng nàng khẽ động dùng pháp thuật thôi động một đoạn âm luật trên hộp âm nhạc.
Ngay lập tức, một giai điệu đẹp đẽ bi thương như mộng như ảo, như khóc như than vang lên từ chiếc hộp âm nhạc.
Chính là Lương Chúc.
Mà giai điệu này không giống với khúc nhạc Đế Tuấn và Thái Nhất nghe trước đây.
Khúc nhạc trước đây tuy dư âm còn văng vẳng bên tai khiến người ta say mê, nhưng mà ý thức nội tâm của Đế Tuấn và Thái Nhất vẫn thức tỉnh, bọn họ biết mình đang nghe nhạc.
Nhưng đoạn Lương Chúc sau khi được Hằng Nga dùng pháp thuật thôi động, tinh thần của Đế Tuấn và Thái Nhất bỗng chốc chìm đắm trong giai điệu thê lương này, trong đầu toàn bộ đều là quá khứ đẹp đẽ từng trải qua cùng với Hi Hòa và Thường Hi.
Đạo văn huyền chi đại đạo lấy hộp âm nhạc làm trung tâm, bập bềnh tản ra xung quanh.
Hai người Đế Tuấn và Thái Nhất ôm lấy nhau bật khóc nghẹn ngào.
Quên đi bản thân mình là ai, quên đi nơi bản thân đang đứng, quên hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Trong lòng chỉ còn lại nỗi đau buồn, làm thế nào cũng không buông bỏ được.
Hai Thiên Đế và Yêu Hoàng vốn dĩ cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, lúc này lại khóc đến thương tâm như một đứa trẻ.
Hai người ôm nhau khóc một lúc, bỗng nghe Đế Tuấn vừa khóc vừa nói: “Hu hu hu, nếu Thường Hi đã bỏ ta mà đi, để ta lại một mình sống tạm bợ trên thế giới này còn có ý nghĩa gì? Còn không bằng ta đến bồi bạn cùng với Thường Hi cho rồi, để nàng đỡ phải cô đơn một mình.”
Nói rồi hắn liền vận pháp lực toàn thân dùng hai tay đánh mạnh lên trán của mình.
“Bộp.”
Kết quả trực tiếp đánh cái đầu của mình tan nát, sau đó đi đời nhà ma.
Đông Hoàng Thái Nhất thấy vậy không những không có bất cứ phản ứng nào, ngược lại giống như được cỗ vũ cũng học theo như vậy, sau khi hắn lớn tiếng hét lên ‘ta cũng đến tìm ngươi’ thì dùng hai tay đánh tan nát cái đầu của mình, sau đó về chầu trời.
Từ khi Hằng Nga dùng ảo âm trong hộp âm nhạc tấn công đến khi Đế Tuấn và Thái Nhất tự sát chết đi, trước sau chưa tới nửa phút.
Hai vị Đại Năng từ cổ từng nắm giữ hồng hoang lại chết đi một cách khó hiểu và vớ vẩn như thế.
Nhìn thi thể của Đế Tuấn và Thái Nhất, nét mặt của Hằng Nga vẫn bình tĩnh như cũ.
Nàng phất tay áo một cái vứt thi thể của hai người vào trong hư không.
Sau đó, Hằng Nga quay lại phòng của mình.
Nguyệt cung lại quay về với dáng vẻ tĩnh mịch đẹp đẽ trước đây.
Không lâu sau.
Trong Hỗn độn trên Thái Dương Tinh, hai bóng dáng bỗng từ hư không bay ra, đó chính là Đế Tuấn và Thái Nhất tự sát chết đi trước đây.
Hai người trùng sinh quay lại từ trong dòng sông thời gian.
Hai người nhìn chằm chằm vào Quảng Hàn cung, đôi mắt tràn ngập tức giận, kinh ngạc, xấu hổ còn có sợ hãi.
Nét mặt vô cùng phức tạp.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng bản thân lại bị một cung nữ đánh bại dễ dàng, không thể kiểm soát mà tự sát.
Chuyện này nếu như xảy ra khi Thiên Đạo ý chí quản lý hồng hoang, tu sĩ không thể tùy tiện sử dụng thần thông pháp tắc quay ngược thời gian, vậy khi nãy bọn họ thật sự sẽ chết, căn bản không thể trùng sinh quay lại từ trong dòng sông thời không.
Vẫn chưa bắt đầu chấn chỉnh Yêu tộc, nắm giữ hồng hoang đã bị người ta giết, nếu truyền ra ngoài quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Mất mặt, quá mất mặt!
Đế Tuấn và Thái Nhất hoàn toàn bị Hằng Nga chọc giận.
Bọn họ quyết định không kiêng kỵ thân phận nữ tử của Hằng Nga nữa, định dùng thủ đoạn dữ tợn nhất trấn áp Hằng Nga trong một đòn để rửa sạch mối nhục khi nãy.
Nhưng mà chuyện hai người muốn chấn chỉnh Yêu Đình trong tương lai e rằng sẽ xuất hiện biến cố.
Dù sao đường đường là một Thiên Đế, Yêu Hoàng lại bị một cung nữ giết chết, thử hỏi có ai bằng lòng thần phục một Thiên Đế và Yêu Hoàng ngay cả cung nữ cũng không đối phó nổi hay không?
Hơn nữa, năng lực chiếc hộp âm nhạc kia hiện ra khiến Đế Tuấn và Thái Nhất càng thêm động lòng.
Một tu sĩ Đại La Kim Tiên sơ kỳ sử dụng hộp âm nhạc đó lại có thể giết chết hai vị Chuẩn Thánh đại viên mãn không chớp mắt.
Nếu như để bọn họ sử dụng chẳng phải ngay cả Thánh Nhân cũng giết được hay sao?
Nghĩ đến đây trong lòng Đế Tuấn và Thái Nhất nóng như lửa đốt.
Hai người không do dự thêm nữa, lập tức bay đến Quảng Hàn cung, uy áp vô song đáng sợ bao trùm lên không gian Quảng Hàn cung.
Trên bầu trời Tu Di sơn.
Hai nam tử trung niên mặc áo cà sa từ trong Tu Di sơn bay ra ngoài.
Chính là Lục Áp và Ô Sào.
Vốn dĩ, trước đây bọn họ đang nói cho Đế Tuấn và Thái Nhất nghe về thay đổi của hồng hoang, hồng hoang với diện mạo mới và các thế lực của mãng hoang.
Nhưng mà không lâu sau hai người bỗng nhận được lệnh triệu tập của hai vị giáo chủ Tây Phương giáo, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề nói rằng có chuyện cần thương lượng với bọn họ.
Dụ lệnh của Thánh Nhân hai người đương nhiên không dám chậm trễ, lập tức đến Tu Di sơn.
Nhưng mà lúc này nét mặt của hai người không được tốt cho lắm.
“Đại huynh cảm thấy đề nghị của Tiếp Dẫn giáo chủ và Chuẩn Đề giáo chủ như thế nào?” Lục Áp hỏi Ô Sào.
Ô Sào thiền sư chau mày nói: “Theo lý mà nói chúng ta đã là người của Tây Phương giáo, phụ vương và bá phụ gia nhập vào Tây Phương giáo cũng chẳng sao, còn có thể nhận được sự che chở của Thánh Nhân. Nhưng mà e rằng phụ vương và bá phụ không bằng lòng làm nô cho người khác mà thôi.”
Lục Áp gật đầu nói: “Chắc chắn là vậy, bây giờ phụ thân của ta và phụ thân của ngươi một lòng muốn khôi phục Yêu Đình, nắm giữ tam giới, nhất định sẽ không gia nhập vào Tây Phương giáo. Hơn nữa chúng ta từng học đạo với Tây Phương Nhị Thánh ở Tử Tiêu cung, cũng coi như đồng môn đạo hữu. Nếu như thật sự gia nhập vào Tây Phương giáo, chẳng phải vai vế sẽ thấp hơn Tây Phương Nhị Thánh một bậc sao? Sao bọn họ đồng ý cho được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận